CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 193

Jane cố kìm nước mắt. Cô đọc tạp chí Hàng không và thậm chí còn có

thể hiểu được những gì mình đang đọc nữa kia. Cô nắm lấy tay Grant một
lúc, nhưng lại buông ra khi người ta bắt đầu phục vụ đồ ăn. Cô gọi một ly
gin và tonic, nốc nhanh gọn rồi gọi một ly khác.

Grant nheo mắt nhìn Jane, nhưng cô cười toe toét với anh, quyết không

để anh biết mình đang tan nát cõi lòng.

Thời gian trôi nhanh quá. Họ đáp máy bay tại Dallas và nối đuôi nhau

bước xuống thang ra khỏi máy bay. Jane chộp lấy chiếc ba lô bẩn thỉu mòn
vẹt, lần đầu tiên cô nhận ra rằng đôi bốt và quần áo dã chiến của anh được
để chung với đồ của mình. “Em cần địa chỉ của anh”, cô nói nhỏ nhẹ, một
cách căng thẳng. “Để gửi đồ đến cho anh. Trừ khi anh muốn mua một chiếc
túi trong cửa hàng sân bay. Chúng ta còn nhiều thời gian trước khi chuyến
bay cất cánh.”

Anh kiểm tra đồng hồ. “Em có hai mươi tám phút, vì thế tốt hơn hết là

ta nên tìm cổng vào cửa của em. Em đã cầm vé chưa?”

“Rồi, nó ở ngay đây. Quần áo của anh thì sao?”

“Anh sẽ liên lạc với bố em. Đừng lo chuyện đó.”

Phải, dĩ nhiên rồi! Còn vấn đề thanh toán cho việc kéo cô ra khỏi Costa

Rica mà. Gương mặt Grant cứng nhắc không cảm xúc, đôi mắt màu hổ
phách lãnh đạm. Jane đưa tay ra, không để ý nó run rẩy thế nào. “À, tạm
biệt anh. Thật…”, cô nghẹn lời. Cô có thể nói gì đây? Thật vui đã được gặp
anh ư
? Cô nuốt khan. “Thật là vui.”

Grant nhìn bàn tay chìa ra của cô, rồi ngước lên nhìn cô, đôi mắt anh

đầy nghi hoặc, lãnh đạm. Anh nói chậm rãi, “Khốn kiếp… những gì em
nói”, anh nắm lấy tay cô, kéo cô vào vòng tay mình. Miệng Grant nóng
bỏng bao phủ môi cô, lưỡi anh chậm rãi quấn quít trong miệng cô như thể
họ không hệ bị quay quanh bởi vô số ánh mắt tò mò. Jane bám vào anh, run
rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.