CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 194

Anh đẩy cô ra. Quai hàm nghiến chặt. “Đi đi. Người nhà của em đang

đợi em. Vài ngày nữa anh sẽ liên lạc.” Những lời cuối bất chợt tuôn ra, anh
đã định đây là lần chia tay sau cùng, nhưng đôi mắt Jane lạc lòng và chan
chứa đau đớn, và cô đã hôn anh một cách đói khát, đến nỗi anh không thể
ngăn được những lời hứa hẹn đó. Một lần nữa thôi. Anh sẽ cho mình thêm
một lần nữa với cô.

Jane gật đầu, thẳng người lên. Cô sẽ không suy sụp và khóc lóc với anh.

Grant ước gì cô sẽ khóc, vì lúc đó anh sẽ có một cái cớ để ôm cô lần nữa.
Nhưng cô mạnh mẽ hơn thế. “Tạm biệt anh”, cô nói, rồi quay đầu và bước
đi.

Jane không biết mình đang đi đâu, hình bóng mọi người nhoè đi và cô

cứ chớp mắt để nước mắt không tuôn ra. Cô lại trơ trọi một mình rồi. Grant
nói sẽ liên lạc, nhưng cô biết anh sẽ không làm thế. Kết thúc rồi. Cô phải
chấp nhận điều đó và biết ơn khoảng thời gian mà mình đã có với anh. Cô
đã rõ ngay từ đầu rằng Grant Sullivan không phải là người có thể trói buộc.

Ai đó chộp lấy cánh tay cô, bàn tay ấm áp và mạnh mẽ, bàn tay của một

người đàn ông. Cô dừng lại, hy vọng hoang dại ngân lên trong ngực, nhưng
khi Jane quay lại, người ngăn cô đi tiếp không phải Grant. Người đàn ông
có đôi mắt đen, tóc đen, và làn da tối màu, gương mặt đậm chất Latin. “Jane
Greer phải không?”, gã lịch sự hỏi.

Jane gật đầu, tự hỏi làm sao gã biết tên và nhận ra cô. Tay gã nắm chặt

cánh tay cô. “Vui lòng đi với tôi chứ”, gã nói và dù giọng gã vẫn lịch sự
nhưng câu nói đó là câu mệnh lệnh, không phải câu hỏi.

Sự hoảng sợ lướt qua Jane, kéo cô ra khỏi nỗi đau. Cô mỉm cười và quất

cái ba lô lên đập trúng vào đầu gã, làm gã lảo đảo. Từ âm thanh phát ra, cô
biết đôi giày ống của Grant đã đánh trúng gã.

“Grant!”, cô hét, giọng xoáy qua tiếng ồn ào của hàng ngàn người.

Grant!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.