CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 196

Họ không đi theo đường đến Dallas. Grant hướng dẫn tài xế cho họ

xuống tại một trung tâm mua sắm. “Sao lại là một khu mua sắm vậy?”, Jane
hỏi, nhìn quanh quất.

“Ở đây có trạm điện thoại và đứng ở đây an toàn hơn là đứng trong một

buồng điện thoại bên lề đường.” Anh quàng tay ôm chặt lấy cô. “Đừng quá
lo lắng, em yêu.”

Họ đi vào trong và tìm thấy một dãy buồng điện thoại trả trước, nhưng

hôm nay là một ngày bận rộn và tất cả các đường dây đều đang có người sử
dụng. Họ đợi trong khi một cô bé đang tranh cãi dai dẳng với mẹ mình về
việc nó có thể đi chơi khuya đến mức nào. Nhưng cuối cùng cô bé cũng gác
máy và bỏ đi rõ ràng là không tranh luận lại với mẹ rồi. Grant bước vào và
trưng dụng chiếc điện thoại trước khi ai khác có thể với tới nó. Đứng gần
bên, Jane nhìn anh bỏ tiền vào, bấm số, rồi lại bỏ tiền vào. Anh dựa vào hốc
tường buồng điện thoại và lắng nghe tiếng chuông đổ.

“Sullivan đây”, cuối cùng anh cũng lè nhè lên tiếng khi có người trả lời

điện thoại. “Cô ấy gần như bị tóm ở sân bay Dallas-Ft. Worth”. Anh lắng
nghe một lúc, rồi ngước mắt nhìn Jane. “Được. Tôi hiểu rồi. Chúng tôi sẽ
đến đó. Nhân tiện, đó là một hành động ngu ngốc. Cô ấy hẳn có thể giết
chết anh ta rồi.” Grant gác máy và môi anh giật giật.

“Sao?”, Jane gặng hỏi.

“Em vừa quật vào mặt một đặc vụ đấy.”

“Một đặc vụ á? Ý anh là, một trong những người của bạn anh ư?”

“Phải. Chúng ta sẽ đi vòng một chút. Em sẽ bị thẩm vấn đấy. Họ đã sắp

đặt vài người khác đến đón em, và họ quyết định đón em sau khi chúng ta
tách ra, vì anh không còn lo nhiệm vụ này nữa và việc này chính thức
không liên quan đến anh. Sabin sẽ ghim tai họ lại mất.”

“Sabin ư? Anh ấy là bạn anh hở?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.