CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 198

thưa ngài.”

“Cho họ vào đi.”

Đầu tiên đập vào mắt Jane là sự thanh nhã cổ điển của căn phòng. Trần

nhà cao, mặt lò sưởi chắc chắn là được xây dựng cùng lúc với ngôi nhà,
cách đây khoảng một trăm năm trước. Cánh cửa kính cao nằm sau chiếc bàn
lớn, khiến ánh sáng chiều muộn tràn ngập căn phòng. Chúng cũng khiến
người đàn ông ngồi đằng sau chiếc bàn trông như một cái bóng, trong khi
những người khác bước vào phòng thì được chiếu sáng bởi ánh mặt trời
cháy rực, George đã từng kể với cô về điều này. Anh ta đứng dậy khi họ vào
phòng, một người đàn ông cao ráo, có lẽ không cao bằng Grant, nhưng săn
chắc và cứng cỏi với sự dẻo dai hằn rõ nét, những đặc điểm cơ thể này
không thể duy trì được nếu chỉ ngồi đằng sau chiếc bàn này.

Anh ta bước lên phía trước để chào mừng họ. “Trong cậu như quỷ địa

ngục ấy, Sullivan”, anh ta nói rồi hai người họ bắt tay nhau, sau đó anh ta
quay sang cô, lần đầu tiên Jane cảm nhận được quyền lực của con người
này. Mắt anh ta quá đen đến nỗi không có chút ánh sáng nào trong đó, đôi
mắt thẩm thấu ánh sáng, giấu nó vào sâu trong đáy mắt. Tóc anh ta dày và
đen, làn da sậm màu và có một năng lượng rất mạnh mẽ ở anh ta khiến Jane
hơi căng thẳng.

“Chào cô, Greer”, anh ta nói, đưa tay ra.

“Chào anh, Sabin”, cô đáp lễ, bình tĩnh bắt tay anh ta.

“Tôi có một đặc vụ quá lúng túng ở Dallas nhỉ.”

“Anh ta không nên như thế”, Grant nói lè nhè đằng sau cô. “Cô ấy hạ

gục anh ta quá dễ dàng.”

“Vì đôi giày ông của Grant trong ở ba lô”, Jane giải thích, “Đó là thứ

làm anh ta choáng váng tệ hại khi bị tôi đánh vào đầu.”

Ấn tượng đầu tiên trong mắt Sabin là Jane không hoàn toàn giống như

anh ta đã nghĩ. Grant đứng sau lưng cô, cánh tay gập lại một cách điềm tĩnh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.