CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 204

Khuya đó cô nghiêng qua người Grant. “Anh đang sợ”, cô nhẹ nhành

buộc tội, “Anh đã nhìn thấy quá nhiều, đến nỗi anh sợ để bản thân mình yêu
ai đó, vì anh biết thế giới có thể sụp đổ dễ dàng thế nào.”

Giọng anh mệt mỏi. “Jane, để yên chuyện này đi.”

“Được thôi. Đó là lời cuối cùng của em, ngoại trừ điều này: Nếu anh

quyết định nhận lấy cơ hội, hãy đến tìm em.”

Jane rón rén bò ra khỏi giường vào sáng sớm hôm sau và để yên cho

anh ngủ. Cô biết Grant là người quá dễ tỉnh ngủ để không bị đánh thức suốt
thời gian mình tắm, hay khi cô mặc quần áo, nhưng anh không trở mình hay
đánh động gì chứng tỏ anh đã thức, thế nên cô cứ lờ đi sự giả vờ giữa họ.
Thậm chí không hôn anh, cô nhẹ nhàng ra khỏi cửa. Sau cùng thì, họ cũng
đã chào tạm biệt nhau rồi.

Ngay sau khi âm thanh cửa đóng lại, Grant trở mình trên giường, đôi

mắt anh hoang vắng nhìn trừng trừng vào căn phòng chống không.

***

Jane và bố mẹ cô ôm chầm lấy nhau, vừa cười vừa khóc vừa ôm nhau

hồ hởi. Sự trở về của cô cần thiết phải có một buổi sum họp gia đình kéo
dài hàng giờ, thế nên đến khuya cô mới có thời gian riêng với bố. Jane biết
vài bí mật từ bố, ông quá khôn ngoan và thực tế. Với thoả thuận ngầm theo
bản năng, họ không để mẹ cô biết những điều sẽ làm bà nổi giận, nhưng
Jane giống cha ở tính ngoan cường.

Cô kể cho ông nghe toàn bộ tình hình xảy ra ở Costa Rica, thậm chí còn

kể với ông về sự vất vả khi xuyên qua rừng rậm. Bởi vì quá sắc sảo, James
đã đoán được sắc thái trong giọng nói của Jane khi cô đề cập đến Grant.

“Con yêu Sullivan phải không?”

Cô gật đầu nhấp một ngụm rượu vang. “Bố gặp anh ấy rồi. Bố nghĩ gì

về anh ấy ạ?”, câu trả lời rất quan trọng đối với cô, vì Jane tin vào khả năng
đánh giá nhân cách của ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.