CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 206

là một thằng ngốc nếu thực sự để cô đi.

Nhưng trước tiên, có những vết rạn cần phải hàn gắn đã.

Grant yêu bố mẹ mình, và anh biết họ cũng yêu anh, nhưng họ là những

người đơn giản, có cuộc sống đơn giản và anh đã biến thành một con người
mà họ không nhận ra. Em gái anh là một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp, bằng
lòng với công việc của mình tại một thư viện địa phương với người chồng
trầm lặng và ba đứa con.

Đã vài năm rồi, kể từ khi Grant gặp hai đứa cháu và cháu trai mình. Khi

anh ghé qua nhà vào năm trước, để nói với bố mẹ rằng anh sẽ nghỉ việc và
mua một nông trại ở Tennessee, họ đã tỏ ra quá không thoải mái, đến nỗi
anh chỉ ở lại vài giờ và rời đi mà không gặp lại em gái Rea cũng mấy đứa
trẻ.

***

Thế là Grant lái xe thẳng xuống Georgia, đứng trên hàng hiên đã cũ mờ

theo mưa nắng, gõ cửa ngôi nhà nơi mình lớn lên. Mẹ anh đến bên cửa, chùi
tay vào chiếc tạp dề của bà. Trời đã gần trưa, như mọi khi, theo những gì
anh còn nhớ, bà hẳn đang nấu bữa trưa cho bố anh. Nhưng ở khu vực này,
người ta không gọi nó là bữa trưa, bữa ăn trưa là ăn chiều, và bữa ăn chiều
là bữa tối.

Đôi mắt màu mật ong của bà tỏ ra quá kinh ngạc, đôi mắt thật giống

Grant, chỉ là sậm hơn. “Sao thế, con trai, con làm mẹ ngạc nhiên quá. Sao
con phải gõ cửa thế? Tại sao con không chỉ bước vào thôi?”

“Con không muốn bị bắn thôi”, Grant thành thật nói.

“Nào, con biết là mẹ không cho bố giữ súng trong nhà mà. Cái duy nhất

mình có là cây súng ngắn cũ ngoài chuồng ngựa. Cái gì khiến con nghĩ như
thế chứ?”, bà xoay người, quay lại nhà bếp. Grant đi theo sau. Mọi thứ
trong ngôi nhà cũ kỹ thật gần gũi, thân quen với Grant như chính khuôn mặt
mình vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.