CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 207

Anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế được xếp quanh bàn. Đây là

chiếc bàn anh đã ngồi ăn khi còn bé. “Mẹ”, anh nói chậm rãi, “con đã bị bắn
nhiều lần đến nỗi con nghĩ rằng đó là cách mọi chuyện thường xảy ra.”

Mẹ Grant đứng bất động một lúc, đầu bà cũi xuống, rồi quay lại với việc

làm bánh quy của mình. “Mẹ biết, con trai. Bố mẹ luôn biết. Nhưng bố mẹ
không biết làm cách nào để tiếp cận con, làm thế nào để mang con về lại
với chúng ta. Con vẫn là một cậu bé khi ra đi, nhưng con đã là một người
đàn ông khi quay trở về, và bố mẹ không biết làm sao để nói chuyện với
con.”

“Không có cuộc trò chuyện nào với con cả. Con vẫn còn quá hoang dã,

quá thô ráp. Nhưng nông trại mà con đã mua trên Tennessee… nó rất có ích
cho con.”

Anh không cần phải nói chi tiết, và anh biết thế. Grance Sullivan có sự

sáng suốt đơn thuần của một người giản dị. Bà là một người phụ nữ nông
thôn điển hình, chưa bao giờ giả vờ là ai khác, và anh yêu bà vì điều đó.

“Con sẽ ở lại ăn chiều chứ?”

“Con muốn ở lại vài ngày, nếu con không làm rối tung bất cứ kế hoạch

nào.”

“Grant Sullivan, con biết rằng bố mẹ không có kế hoạch đi đâu cả.”

Grace nói nghe vẫn như bà mẹ của những ngày Grant mới lên năm và

cố làm bẩn quần áo ngay khi bà mặc vào cho anh vậy. Anh nhớ khi ấy trông
mẹ như thế nào, mái tóc xoăn đen nhánh, khuôn mặt mịn màng và trẻ trung,
đôi mắt nâu vàng của bà như cười với anh.

Grant bật cười, bởi vì mọi thứ đã trở nên tốt hơn rồi và mẹ anh thoáng

kinh ngạc nhìn con mình. Đã hai mươi năm rồi Grace không nghe con trai
mình cười. “Vậy tốt rồi”, anh nói vui vẻ, “Bởi vì con cần ít nhất từng ấy
thời gian để kể với mẹ về người phụ nữ mà mình sẽ cưới.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.