CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 213

có thể không phải do em gì cả đâu.”

Mắt Felix bừng sáng lên, người đàn ông tội nghiệp, rồi hắn quay lại

chơi bài với sự nhiệt tình vừa được hồi phục.

Jane rời sòng bài và vội vã quay lại khách sạn, đi thẳng đến phòng của

mình. Cô luôn để mình bị theo dõi, vì cô luôn có cảm giác mình luôn bị
giám sát. Bruno là người rất đa nghi. Jane nhanh nhẹn tuột váy áo, khi đang
đi đến tủ quần áo để lấy một chiếc quần tối màu và áo ngắn thì một bàn tay
bịt miệng cô lại, cánh tay đầy cơ bắt siết quanh eo cô.

“Đừng hét”, một giọng nói trầm thấp, hơi cáu kỉnh vọng vào tai cô, và

tim Jane giật thót. Bàn tay rời miệng cô, Jane xoay người trong vòng tay
Grant, vùi mặt mình vào cổ anh, hít vào mùi đàn ông quen thuộc của anh.

“Anh đang làm gì ở đây?”, cô phì cười.

“Em nghĩ anh đang làm gì ở đây hả?”, anh hỏi gay gắt, nhưng đôi tay

đang trượt qua cơ thể trần trụi của Jane, làm quen lại với da thịt cô. “Khi
mang em về nhà, anh sẽ phát vào mông em một trận như đã nhắc vài lần
rồi. Anh đã cứu em ra khỏi tay Turego, và ngay khi anh quay lưng đi thì
ngay lập tức em nhào vào đống rắc rối khác.”

“Em không gặp rắc rối gì hết”, cô vặn lại.

“Em không thể chứng minh điều đó với anh đâu. Mặc quần áo vào.

Chúng ta sẽ ra khỏi đây.”

“Em không thể đi được. Có vài mẫu khuôn tiền giả em phải lấy cho

bằng được. Phòng em bị theo dõi, thế nên em sẽ leo ra cửa sổ và vòng qua
phòng của Felix. Em có một ý tưởng khá hay về nơi mà hắn ta giấu chúng.”

“Và em nói là mình không gặp rắc rối hả?”

“Em không có! Nhưng thực ra, Grant, chúng ta phải lấy những cái

khuôn đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.