CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 26

Jane gật đầu điên cuống, thắc mắc không biết hắn có thấy không. Rõ

ràng là có, vì hắn lật người cô qua một bên và cô cảm thấy một con dao cắt
dải băng buộc cổ tay mình. Nước mắt trào ra vì đau khi hắn kéo cánh tay cô
vòng ra và bắt đầu xoa chúng để làm dịu các bó cơ bị siết chặt của cô.

“Bố cô cử tôi đến để cứu cô”, hắn ta điềm tĩnh nói bằng giọng lè nhè khi

bắt đầu tháo dải băng khỏi miệng cô. Thay vì xé toạc dải băng keo và kéo
da cô theo, hắn rất cẩn thận, và Jane bị giằng xé bởi lòng biết ơn và sự phẫn
nỗ, vì người dán miệng cô cũng chính là hắn.

Jane cử động miệng qua lại cho đến khi có thể nói chuyện. “Bố tôi

sao?”, cô hỏi bằng giọng khàn khàn.

“Phải. Được rồi, bây giờ, Pris, tôi sẽ cởi trói chân cho cô, nhưng nếu cô

nghĩ đến việc đá tôi lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho cô như lần trước đâu
đấy.” Dù cho Grant chỉ làu bàu nhưng trong giọng nói vẫn có sự đe dọa, và
Jane không nghi ngờ lời anh ta nói.

“Lần đó tôi chắc hẳn sẽ không đá anh nếu anh không bắt đầu sờ soạng

tôi như một học sinh phổ thông”, cô rít lên.

“Tôi đang kiểm tra xem cô còn thở không.”

“Chắc rồi, và cũng tận dụng thời cơ luôn.”

“Dán cái miệng cô lại quả là ý kiến hay”, Grant nói có chủ ý, và Jane im

miệng. Cô không thấy đường. Cô thậm chí không thể gán cho gã này một
cái tên, nhưng cô biết đủ để tin rằng hắn sẽ sẵn sàng trói và bịt miệng mình
lại mà chẳng có chút thương xót nào.

Khi hắn cắt dây ở cổ chân cho cô, một lần nữa Jane phải chịu đựng bàn

tay xoa bóp thô lỗ nhưng hiệu quả của hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, cô lại bị
kéo dậy và phải loạng choạng một chút mới đứng vững được.

“Chúng ta không phải đi xa hơn nữa, ở ngay đằng sau tôi và im miệng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.