CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 29

bỏ anh ta nằm đó, bị thương và không có khả năng tự vệ. Dò dẫm cơ thể
anh ta, cô bò tới và cúi xuống bên vai anh ta. “Này anh ơi, anh ổn chứ?”, cô
thì thầm, dò tay lên vai, lên mặt, rồi lên đầu xem có sứt mẻ gì không. Có
một dải băng vòng trên đầu anh ta, Jane sờ lần theo đó, những ngón tay
căng thẳng của cô tìm thấy một loại kính kỳ dị trên mắt anh ta. “Anh có bị
thương không?”, cô gặng hỏi lần nữa, giọng căng thẳng vì sợ hãi. “Chết tiệt,
trả lời tôi đi!”

“Thưa cô”, anh nói bằng chất giọng thấp đầy tức giận, “Cô còn điên hơn

quỷ. Nếu tôi là bố cô, tôi sẽ trả tiền để Turego giam cô lại!”.

Jane không biết người này, nhưng lời nói của anh ta làm tim cô đau

nhói. Cô ngồi lặng thinh, bị sốc vì anh ta có thể làm mình tổn thương. Cô
không biết anh ta và anh ta cũng không biết cô, thế sao suy nghĩ của anh ta
lại tác động tới cô? Nhưng bằng cách nào đó, Jane đã bị tác động và cô cảm
thấy dễ tổn thương một cách kỳ lạ.

Anh ngồi dậy, khi cô không nói gì nữa, anh thở dài. “Sao cô lại nhảy bổ

vào tôi?”, anh nhẫn nãi hỏi lại.

“Tôi sợ tối”, cô nói nghiêm túc, nhẹ nhàng, “Tôi không nghe được tiếng

anh thở và không thấy gì hết. Tôi hoảng sợ. Xin lỗi anh”.

Sau giây phút đó Grant nói, “Được rồi”, và đứng dậy. Anh khom người

nắm lấy cổ tay cô và để cô đứng bên cạnh mình. Jane cách anh không đến
ba centimet.

“Anh có thể nhìn thấy nhờ cái kính đang đeo, phải không?”, cô hỏi.

“Phải. Không có nhiều ánh sáng lắm, nhưng đủ để tôi có thể nhận ra

mình đang đi đâu. Đây là kính hồng ngoại.”

Tiếng khỉ rú bất ngờ vang lên từ đâu đó trên đầu họ khiến Jane giật thót,

va người vào anh. “Còn cái nào nữa không?”, co run run hỏi.

Cô có cảm giác anh lưỡng lự, rồi cánh tay anh vòng qua vai cô. “Không,

có cái này thôi. Đừng lo, Pris, tôi sẽ không để lạc cô đâu. Trong vòng năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.