CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 38

Anh ta nhìn cô một cách giễu cợt. “Cô có thể uống thêm nếu muốn.”

“Tôi ổn mà.” Jane nhìn anh ta, thấy đôi mắt anh ta giờ là một màu nâu

vàng kỳ lạ, như màu hổ phách. Hai đồng tử màu đen sắc lạnh tương phản
với nền vàng nâu kia. Người anh ta cũng đầy mồ hôi nhưng thậm chí còn
không hề thở mạnh. Bất kể anh ta là ai, là gì, thì anh ta cũng quá giỏi trong
việc này. “Anh tên gì vậy?”, cô hỏi anh ta, cần phải gọi tên anh ta một cách
ghê gớm, như thể điều đó làm anh ta thực hơn, quen thuộc hơn.

Anh ta trông hơi cảnh giác, và cô nhận ra anh ta không thích tiết lộ

nhiều về bản thân. Một cái tên chỉ là điều nhỏ nhặt, nhưng theo cách suy
luận của anh ta thì nó là một nhược điểm, một mối liên kết với người khác
mà anh ta không muốn. “Sullivan”, cuối cùng anh ta cũng nói, một cách
miễn cưỡng.

“Là tên hay là họ?”

“Họ.”

“Vậy tên anh là gì?”

“Grant.”

Grant Sullivan. Cô thích cái tên này. Nó không khác thường, anh không

khác thường. Anh khác xa những người đàn ông thạo đời bóng bẩy mà cô
từng gặp, nhưng là sự khác biệt rất lý thú. Anh khắc biệt và nguy hiểm, đủ
nham hiểm khi cần, nhưng không phải kẻ xấu. Sự tương phản giữa anh và
Turego, một tên khốn không thể rõ ràng hơn nữa.

“Đi nào”, Grant nói, “Chúng ta phải cách bọn họ càng xa càng tốt”.

Jane ngoan ngoãn nghe theo hướng dẫn của anh, nhưng cô phát hiện ra

rằng sự bùng nổ của chất adrenaline đang dần ta biến rồi. Cô kiệt sức nhiều
hơn so với trước khi tạm nghỉ. Jane vấp vào dây nho leo nhưng Grant nhanh
chóng đỡ lấy cô. Cô cảm ơn anh bằng nụ cười mệt mỏi, nhưng khi cô cố
bước đi anh đã giữ cô lại. Anh đứng khựng lại làm cô hoảng sợ. Cô xoay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.