CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 72

“Bố tôi thế nào rồi?”

“Tại sao cô hỏi thế?”

“Tôi chỉ thắc mắc thôi.” Có phải anh đang cố tình lảng tránh? Tại sao

Grant không muốn nói về bố cô? Có lẽ không phải bố cô thuê anh và anh
không muốn thảo luận về một người mà anh cho là anh đã gặp nhưng thật ra
là không.

Sau một khoảng lặng, như thể anh cẩn thận xem xét câu trả lời, anh nói,

“Ông ấy lo lắng cho cô đến phát ốm. Ngạc nhiên không?”.

“Không, dĩ nhiên không”, cô nói, giật mình, “Tôi sẽ ngạc nhiên nếu ông

ấy không lo lắng”.

“Ông ấy trả cho tôi cả một gia tài nho nhỏ để cứu cô thoát khỏi bàn tay

Turego dù cô không hòa thuận với ông ấy, không đáng ngạc nhiên à?”

Anh làm cô bối rối, Jane cảm thấy mình không theo kịp cuộc nói

chuyện này, cứ như anh đang nói về ai đó hoàn toàn khác. “Anh đang nói về
chuyện gì vậy? Bố con tôi luôn rất hòa thuận.”

Cô không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy anh, nhưng hình như anh đột

ngột thay đổi, như thể không khí đang nhiễm điện. Cảm giác có nguy hiểm
làm cô dựng tóc gáy. Nguy hiểm đến từ anh. Không biết tại sao, cô dịch
người ra xa nhất có thể trong chiếc lều nhỏ bé, nhưng làm sao thoát được.
Anh tấn công đột ngột như một con rắn, lăn qua và ghim cô xuống, kéo hai
tay cô qua đầu và giữ chặt ở đó làm cổ tay cô đau siết. “Được rồi, Jane, hay
Priscilla, hay bất kể cô là ai, chúng ta cần nói chuyện. Tôi sẽ hỏi và cô trả
lời, và tốt hơn cô nên trả lời thành thật hoặc là cô sẽ gặp rắc rối đó, Jane yêu
quý. Cô là ai?”

Anh ta điên rồi chăng? Jane vùng vẫy vì cổ tay bị nắm chặt nhưng Grant

không nới lỏng chút nào. Anh đè lên cả người cô và kiểm soát hoàn toàn.
Đôi chân cơ bắp của anh cài vào chân cô để ngăn cô đá anh. “Cái… gì…?”,
cô lắp bắp. “Grant, anh làm tôi đau!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.