CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 70

bằng thính giác. Nếu tiếp tục nói chuyện với cô, anh có thể tìm ra lý do cô
căng thẳng.

“Tôi có một chị em gái”, cuối cùng anh do dự dự nói.

“Tôi cá là cô ấy nhỏ hơn anh. Anh quá hống hách, anh chắc hẳn là anh

trai.”

Anh bỏ qua câu chỉ trích của cô và chỉ nói, “Nó nhỏ hơn tôi bốn tuối”.

“Tôi là con một”, cô tự khai.

“Tôi biết.”

Jane điên cuồng tìm kiếm gì đó để nói, nhưng bóng tối đang làm cô sợ

chết khiếp. Cô cảm thấy bản thân mình đang nhích tới gần để túm lấy anh,
rồi nhớ ra những gì Grant đã nói về việc làm anh giật mình và đừng ném
mình vào anh khi không có ý đó. Cô nghiến chặt răng để nằm yên, nỗ lực
quá lớn đến nỗi nước dâng đầy trong mắt. Cô chớp mắt xua nó đi. “Grant”,
cô nói bằng giọng run run.

“Chuyện gì?”, anh làu bàu.

“Tôi không muốn anh nghĩ tôi lao vào anh vì tôi thật sự không làm vậy,

nhưng anh có phiền không nếu tôi… nắm tay anh?”, cô thì thầm. “Tôi xin
lỗi, nhưng tôi sợ tối, và nếu tôi cảm nhận có người bên cạnh mình thì sẽ đỡ
hơn.”

Grant vẫn bất động trong một lúc, rồi cô nghe thấy tiếng sột soạt của

quần áo khi anh nằm nghiêng. “Cô thật sự sợ tối sao?”

Jane cố gắng cười thành tiếng nhưng giọng cô quá run rẩy nên nghe cứ

như tiếng nức nở. “Từ ‘kinh hãi’ chưa diễn tả được tôi sợ đến thế nào đâu.
Tôi không ngủ được trong bóng tối. Lúc ở cái đồn điền thảm hại đó tôi đã
thức suốt đêm, không bao giờ ngủ được cho đến khi trời sáng. Nhưng ít
nhất tôi có thể dùng thời gian đó để quan sát những tên canh gác và tìm hiểu
lịch trình của chúng. Ngoài ra, ở đó không tối đen như mực thế này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.