CẦU VỒNG LÚC NỬA ĐÊM - Trang 69

Grant hoàn toàn im lặng theo cái cách làm người căng thẳng. Cả hơi thở

của anh cô cũng không nghe thấy. Nỗi sợ hãi lại đang lên trong ngực làm
Jane khó thở. Có lẽ cô đang ở đây một mình, và đó là điều cô tuyệt dối
không thể chịu được.

“Anh từ đâu đến?”

Grant thở dài thườn thượt. “Georgia.”

Đó là lý do tại sao giọng anh nghe cứ lè nhè. Jane nuốt nước bọt, cố

gắng làm dịu cổ hỏng khô khốc đang thít chặt của mình. Nếu có thể khiến
Grant tiếp tục nói chuyện, cô sẽ không cảm thấy đơn độc. Cô sẽ biết anh
luôn ở đây.

“Georgia, nhưng là phía nào?”

“Phía nam. Cô từng nghe đến Okefenokee chưa?”

“Rồi. Đó là một đầm lầy.”

“Tôi lớn lên ở đó. Người nhà của tôi có một nông trại ở rìa đầm lầy.”

Thời niên thiếu của anh bình thường như bao người khác, ngoại trừ những
kỹ năng Grant học được khi phải sinh tồn ở một đầm lầy đã thay đổi cuộc
đời mình, biến anh thành thứ gì đó ít nhân tính hơn. Anh đã chôn vùi những
ký ức đó và cách li bản thân. Cứ nghĩ về việc cũ thì được gì chứ.

“Anh là con một à?”

“Tất cả những câu hỏi này là sao?”, anh nạt, khó chịu khi tiết lộ bất cứ

thông tin nào về bản thân.

“Tôi chỉ quan tâm thôi.”

Grant đột nhiên nhận ra giọng nói của cô là lạ, nhưng không thể xác

định lạ chỗ nào. Anh không thể thấy mặt Jane vì trời tối, anh phải cảm nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.