CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 15

Cô giúp việc quay vào, trong lúc trống ngực Yến Linh gần như muốn nổ
tung vì căng thẳng, cô ôm lấy cánh tay cha như nhờ cha tiếp sức mạnh cho
mình.
Ông Hồi ôm qua lưng con gái:
– Đừng sợ gì cả! Thật ra bạ không thích con làm dâu cho nhà giàu đâu.
Nhưng tất cả đã lỡ, họ có nhận con thì tốt, sau đó ba quay về Kiên Lương
một mình.
Nước mắt Yến Linh trào ra, cô dụi mặt vào cánh tay cha, cô ân hận mình đã
làm khổ cha, đưa con gái đến nhà người ta nhận nhìn con gái mình. Con
người ông xưa nay ăn ngay nói thẳng, mà bây giờ chịu nhún mình, tất cả vì
cô mà ra.
Thật lâu, cánh cửa vẫn không mở. Sốt ruột, ông Hồi bấm chuông cửa liên
tục, ông giận dữ hét lên:
– Bà Trung Tín! Bà phải ra đây gặp tôi. Tôi đã đi từ Kiên Lương đến đây,
tôi nhất định không về nếu như vợ chồng ông không chịu ra gặp tôi.
Có lẽ do ông Hồi làm ầm ĩ nên cô giúp việc đi ra mở cửa, mặt cô ta đanh lại
lạnh lùng:
– Vào đi! Ông có biết ông la hét như vậy là bất lịch sự không? Bà chủ của
tôi vừa ngủ dậy, phải ăn sáng nữa chớ.
Ông Hồi trợn mắt. Ông mặt trời lên cao đến cả sào, vậy mà bà ta mới ngủ
dậy, còn ăn sáng. Đồ trưởng giả học làm sang!
Ông Hồi cố dằn cơn nóng giận kéo Yến Linh đi vào. Yến Linh van lơn, cô
biết tính cha xưa nay luôn nóng như lửa:
– Ba ơi! Ba đừng giận, đừng la hét nghen ba, tất cả là do lỗi của con.
Ông Hồi im lặng lôi Yến Linh đi.
Bà Trung Tín đang ngồi chễm chệ trên ghế xa lông, một con người hoàn
toàn khác với lúc còn ở cù lao. Căn phòng khách rực rỡ sang trọng. Yến
Linh chùn chân lại, mặc cảm tự ti dấy lên trong lòng cô.
Không mời cả hai ngồi, bà Trung Tín hách dịch.
– Này ông! Con trai tôi đã đi Anh học, ông muốn gì mà dẫn con gái ông lên
tận đây la hét um sùm. Nếu không nghĩ tình là đồng hương, tôi gọi điện
thoại cho công an đến bắt ông. Nào, ông muốn gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.