CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 17

Yến Linh bưng mặt đau đớn, cô nhục nhã thì ít mà thương cho cha thì
nhiều, cô nghẹn ngào:
– Mình về đi ba ơi.
– Không, ba bắt họ phải lo cho con.
Ông Hồi xông lên cầu thang, bắt kịp bà Trung Tín, ông nắm vai bà giữ lại.
– Bà không thể ăn nói khốn nạn như vậy. Lương tâm làm người của bà ở
đâu hả?
– Có buông tôi ra không? Chị Hai! Gọi điện báo công an cho tôi!
– Đồ khốn kiếp!
Ông Hồi dặc mạnh vai bà ta một cái, cả hai cùng lảo đảo,ông Hồi chụp tay
vào cầu thang, còn bà Trung Tín, tấm thân đồ sộ sang trọng đang lăn lóc
trên những bậc cầu thang.
Xuống đến đến bậc cuối cùng toàn thân nẩy lên rồi nằm im, máu tuốn đỏ
thẫm.
Yến Linh kinh hoàng:
– Ba ...
Cô giúp việc lao lại gào lên:
– Bà chủ! Bà chủ chết rồi. Đồ giết người ... đồ ăn cướp ...
Không thể nào ... Ông Hồi đứng chết trân rồi nhào xuống, đưa tay lên mũi
bà Trung Tín:
– Bà dậy đi ... dậy đi ...
Yến Linh khụy xuống, cô ngất đi ...
Trước khi bị còng tay áp giải lên xe, ông Hồi còn cố quay lại nhìn Yến
Linh vừa tỉnh dậy. Ông nghẹn ngào:
– Linh à! Ba xin lỗi con. Con trở về Kiên Lương đi.
Yến Linh đuổi theo xe, cô khóc ngất. Ba ơi! Con biết làm sao đây? Tại sao
lại ra nông nỗi này, tất cả tại con, tại con ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.