CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 19

– Bác trai và cô đi lâu quá, tôi nghi ngờ có chuyện, quả thật là như vậy.
Yến Linh nức nở:
– Anh Bỉnh ơi! Tôi đã hại ba tôi. Tại sao anh biết ba tôi đi mà không ngăn
ông lại? Còn tôi, tôi lại chính là đứa con đã hại cha mình.
Bỉnh thở dài:
– Chuyện xảy ra rồi, cô có tự trách mình cũng vậy thôi. Bây giờ là lo cho
bác trai đang khổ sở trong tù kìa. Lỡ tay xô người ngã lầu chết, chỉ là ngộ
sát thôi, nhưng vì họ muốn bỏ tù ba cô, cho nên bác trai sẽ không tránh
khỏi tội. Cho nên cô thôi đừng có quỳ, họ sẽ không động lòng đâu.
– Không, tôi muốn quỳ, cho dù ba anh Hiếu có động lòng hay không, tôi có
tội, cũng cần trừng phạt tôi.
– Cô đừng có khờ nữa.
Ào ...
Một thau nước dơ đổ ập vào người Yến Linh và Bỉnh. Chị giúp việc hung
dữ:
– Nếu còn không chịu đi, sẽ như vậy đó. Sao, cổ đi không?
Bỉnh đứng dậy tức giận:
– Cô để cho người ta đối xử với cô như vậy đó sao?
Yến Linh vẫn cứ quỳ, nỗi đau tê điếng đi mọi cảm giác. Bỉnh đau lòng lôi
cô đi.
– Cô đừng có khờ nữa.
Yến Linh khóc nức nở.
– Anh hãy cứ mặc kệ tôi!
– Mặc kệ cô. Vậy cô có nghĩ đến ba cô trong tù không? Cô cần có sức khỏe
lo cho ông ấy và còn đứa bé nữa, nó có đủ sức để phát triển thành người khi
mà cô tự hành hạ bản thân mình?
Yến Linh đau đớn gục vào vai Bỉnh. Lúc này đây anh như cái phao vững
chắc cho cô nương tựa vào.
Bỉnh đỡ người Yến Linh, anh đau lòng vì một Yến Linh bây giờ xơ xác như
chiếc lá héo.
– Ba!
– Trung Hiếu lạnh người nhìn lên bàn thờ nhang khói đang nghi ngút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.