CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 16

Cái giọng trịch thượng của người giàu có, ông Hồi muốn nổi điên lên.
Đúng là Trung Hiếu hiền lành đáng yêu bao nhiêu thì cha mẹ nó lại giống
như là ác quỷ vậy. Nếu không vì con gái ông lỡ dại, không bao giờ ông
muối mặt đến đây, để nghe họ hỏi ông muốn gì.
Cố nuốt cơn giận xuống, ông ngồi xuống ghế xa lông, bất chấp vẻ khó chịu
của chủ nhà:
– Dĩ nhiên là có mục đích, tôi mới đến đây. Không phải tôi muốn mà là bắt
buộc bà. Tôi muốn gặp Trung Hiếu.
Bà Trung Tín lạnh lùng:
– Tôi không vừa nói với ông là con trai tôi đã đi du học bên Anh rồi sao?
Bà đứng lên quát chị giúp việc:
– Mở cửa đưa khách ra đường!
Chưa hết, bà còn khinh bỉ:
– Một lát, nhớ lau bộ xa lông cho tao!
Cơn thịnh nộ trong ông Hồi tới óc, ông gằn giọng:
– Tôi chưa nói hết! Hẳn bà biết con trai bà và con gái tôi đã có tình cảm với
nhau?
– Rồi sao? Chúngnó có tình cảm thì sao? Ông nên nhớ, con gái ông không
nằm trong danh sách chọn dâu của tôi đâu. Hãy nhìn vào địa vị trong xã hội
của chồng tôi và ông. Đồ đỉa mà muốn đeo chân hạc. Chị Hai, tiễn khách!
Bà ta ngoe nguẩy đi lên lầu. Ông Hồi hét lên:
– Bà đừng có khinh người quá đáng. Con gái tôi đã có mang, ít ra bà phải
có trách nhiệm chứ?
Đứng lại giữa cầu thang, bà ta cười nhạt khinh miệt:
– Tôi chẳng có trách nhiệm gì cả. Hãy mang con gái ông về nhà dạy dỗ lại.
Đừng có thấy người sang muốn bắt quàng làm họ. Tôi không phải loại
người cho ông bắt nạt đâu.
Quét ánh mắt lạnh lùng vào Yến Linh đang đứng khóc, bà Trung Tín xẵng
giọng:
Liệu cái thai đó có phải của Trung Hiếu? Làm thân con gái, sao không biết
phải giữ gìn, cô ăn ở với ai rồi đổ vạ cho con trai tôi sao?
– Trời ơi ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.