CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 23

muốn chia lìa cô và Trung Hiếu? Tình yêu của cô và anh đã xảy ra quá
nhiều điều nghiệt ngã. Cô sẽ quay trở về Kiên Lương, nhưng muốn quên
Trung Hiếu, thật không dễ dàng.
Bỉnh đẩy cửa phòng trọ bước vào:
– Cô lại khóc nữa rồi, khóc như vậy không tốt cho đứa bé trong bụng cô
đâu.
Yến Linh cúi đầu, cô biết là khóc không giải quyết được gì hết, song lòng
cô yếu đuối quá, không có cái dũng cảm như ba cô mong muốn. Bỉnh ngồi
xuống ghế:
– Chúng ta về Kiên Lương nhé. Có ở đây thì cũng chẳng giải quyết được
gì.
Tháng sau luật sư nói nội vụ mới đưa ra tòa.
Yến Linh ngẩng lên nhìn Bỉnh:
– Anh Bỉnh! Cảm ơn anh. Nếu không có anh, tôi không hiểu tôi như thế
nào nữa.
– Trong lúc này, cô cần dũng cảm lên, hiểu không. Dũng cảm đối phó với
phó với sự thật. Tôi không cần cô phải nghe lời bác trai lấy tôi, nhưng tôi
sẵn sàng ở bên cô lo lắng cho cô.
Yến Linh nghẹn ngào, cô mang ơn Bỉnh, anh là người tốt, tiếc rằng trái tim
cô lại chỉ trao trọn cho Trung Hiếu, nay anh đã xa cô vời vợi và mãi mãi
không biết giữa anh và cô sắp có một đứa con. Tình yêu giữa cô và anh chỉ
có như thế, như thế mà thôi.
Đám đông bao quanh trước cửa quán cà phê của Yến Linh. Họ la hét ầm ĩ:
– Hãy trục xuất cô ta ra khỏi cù lao này đi. Ở nơi này khôngcó thứ con gái
chưa chồng mà chửa.
Có người còn phấn khích hơn, ném đồ vào quán. Họ làm cho Yến Linh
hoảng loạn sợ hãi. Giá như có cha, ông sẽ bảo vệ cho cô, có ông, không ai
dám ăn hiếp cô.
Phía trước ầm ĩ, sợ quá, Yến Linh trốn vào một góc.
Bỉnh tới, anh giận dữ chen vào giữa mọi người:
– Mấy người làm cái gì vậy hả? Một đám đông ăn hiếp một cô gái tay yếu
chân mềm trong lúc chú Hồi không có ở nhà, như vậy mà coi được à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.