CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 25

Thật lâu, Yến Linh mới nhìn lên:
– Anh không ngại ... tôi đang mang thai sao?
– Tôi muốn giúp cô thôi, tôi cũng đâu có đòi hỏi cô phải làm vợ tôi.
Yến Linh xúc động ôm mặt khóc. Cô không còn sự lựa chọn nào khác hơn.
Bây giờ Bỉnh mới chính là cái phao cứu tử cho cô. Xin giã biệt tình yêu đầu
đời, giã biệt thời con gái với bao kỷ niệm ngọt ngàọ. Bỉnh biết là Yến Linh
đã bằng lòng. Anh tự bảo mình hãy dùng tình cảm của mình để cảm hóa cô.
– Yến Linh à! Ba không có bên con để lo lắng và chống lại những kẻ muốn
ăn hiếm con. Bây giờ thân ba tội tù rồi, không lo cho con, ba giao con cho
Bỉnh, hãy thươngyêu nó, quên con người xấu xa kia đi con ạ. Hãy luôn
nhớ, chính vì họ mà cha con mình xa nhau, cha cam chịu năm năm trong tù.
Hãy căm thù người đó và yêu thương chồng con.
Quay sang Bỉnh, ông Hồi nắm tay Yến Linh đặt vào bàn tay Bỉnh.
– Hãy thay bác chăm sóc giùm Yến Linh.
Bỉnh ngượng ngập cúi đầu:
– Bác hãy tin vào con. Con nhất định lo lắng cho Yến Linh.
Ông Hồi mỉm cười:
– Sắp là rể của bác còn chưa chịu gọi bác là ba nữa sao?
Gương mặt đen đúa của Bỉnh sáng hừng lên, anh ấp úng:
– Ba ...
Buổi viếng thăm chấm dứt, Bỉnh cùng Yến Linh quay về cù lao chuẩn bị
cưới. Một mâm cơm, vài hũ rượu nếp và mời mọi người đến chứng kiến.
Từ nay, Bỉnh là chồng Yến Linh, anh thay cô tiếp tục làm công việc của
ông Hồi, buôn bán cà phê.
– Tôi tạm nghỉ đánh cá vài tháng, cho đến khi nào cô sinh cứng cáp và tự lo
được, tôi sẽ trở lại nghề biển.
Đêm tân hôn, Bỉnh ở ngoài biển, nửa đêm mới về. Anh đẩy cửa nhà bước
nhè nhẹ vào. Trong phòng.
Yến Linh nằm yên thin thít, cô sợ anh biết cô còn thức, song Bỉnh sang
phòng ông Hồi, ngủ ở đó.
Anh yêu Yến Linh, yêu hơn bản thân của anh, song anh không cho phép
mình cái quyền chạm vào Yến Linh. Dù ít học và nghèo đi chăng nữa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.