CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 51

nói anh bằng lòng với hạnh phúc đang có, tại sao anh lại ham tiền hơn là
được ở bên cô vậy?
Khách về rồi, Bỉnh vào nhà:
– Em giận anh hả?
Bỉnh cười nhẹ ôm Yến Linh vào lòng:
– Em đừng có trẻ con. Chúng mình còn trẻ, phải biết nương theo cơ hội đến
kiếm tiền chớ. Anh muốn em và con được sống đầy đủ no ấm. Em xem cái
tivi thằng Kha xem có mới mẻ gì đâu. Nó có hồi ba em còn ở nhà, mấy năm
qua lỗi thời, mấy móc cũ, màu cũng nhạt hết. Còn em nữa, làm vợ anh mà
chỉ có đôi bông tai để đeo thôi, anh xót xa lắm. Để cho anh đi!
– Nhưng em đâu có cần đeo vàng, còn cái tivi đó xem cũng được, cái em
cần là anh ở bên em.
Bỉnh vuốt mũi Yến Linh:
– Anh biết em lo cho anh. Hết mùa mực này, anh ở bên em đến mấy tháng,
chịu không?
– Không cần.
– Thôi mà em. Kha ơi! Con năn nỉ mẹ đừng có giận giùm ba đi.
Nãn nỉ, năn nỉ ... Yến Linh dụi mặt vào vai Bỉnh. Làm sao cô nói với anh,
cô cần anh ở bên cô, cho lòng cô yên bình, cho bóng hình quá khứ không
còn ám ảnh cô nữa. Lòng cô mãi ám ảnh với hình ảnh Trung Hiếu ngồi như
hóa đá ngoài bến Phụ Tử. Đá núi cha và con còn được ở bên nhau, làm con
người sao cha và con lại cách xa. Nhưng làm sao nói ra được điều thầm kín
này, khi biển đang quyến rũ Bỉnh, đúng hơn là anh đi vì cô, vì bé Kha,
trong cái ý nghĩ đơn giản là đem lại vật chất đầy đủ cho vợ con mình.
Cô hôn lên ngực anh, lên vùng ngực rắn chắc, lên đôi gò má sạm nắng giờ,
lên đôi bàn tay sần sùi của một người ngư dân biển cả ... Cô muốn cho anh
tình cảm của một người vợ, nhưng hình như cô đang dối gạt anh và dối gạt
chính mình.
Yến Linh lạ quá! Bỉnh siết chặt thân hình mảnh dể của cô trong vòng tay
anh. Anh thấy yêu cô quá, và lòng cũng tràn ngập hạnh phúc.
Khoác ba lô lên vai, Bỉnh quay lại vẫy tay với Yến Linh:
– Vào nhà đi em! Kha ơi! Ở nhà phải cho thật ngoan nghen con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.