CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 52

Thằng Kha nhảy cẫng lên:
– Mau về nghen ba.
– Ừ.
Bỉnh chạy đi vì có xe đến đón anh xuống tàu. Trời hôm nay tốt, với cái lành
lạnh này, anh tưởng tượng ra một vùng biển đầy mực.
Buổi sáng như thế này chiều là ra đến nơi, ăn uống nghỉ ngơi đến mười giờ
đêm là xuất hành đi câu mực. Hết mùa mực, anh có quyền mơ đến việc
mua cái tivi mới cho bé Kha và tặng cho Yến Linh chiếc nhẫn, sợi dây
chuyền có hình trái tim.
Xe Bỉnh vừa chạy khuất, Yến Linh dắt thằng Kha vào nhà. Thằng bé lại
nhảy cẫng lên lần nữa, nó vui vẻ hét to:
– Chú ơi ...
Trung Hiếu đi tới, anh cười với thằng Kha?
– Rô-bốt của con có đi được không? Nếu đi chậm hay không đi là hết pin
rồi, chú có mua pin cho con nè.
Trung Hiếu đưa cho nó, song thằng Kha lắc đầu:
– Dạ thôi, con không lấy đầu. Mẹ nói không nhận quà của người lạ, nên mẹ
ném ra đường rồi.
Trung Hiếu lặng người. Lúc Yến Linh cố kéo ghịt thằng bé đi, nó còn cố
quay lại xua xua tay như xin lỗi Trung Hiếu.
Trung Hiếu buồn bực, đúng là Yến Linh có quyền cư xử với anh như thế,
cô không muốn nhìn thấy anh. Nhưng nếu anh không biết thì thôi, đằng này
anh đã biết làm sao anh có thể để con mình sống một đời đạm bạc và nhận
người khác là cha.
Vào đến nhà rồi, Yến Linh đóng chặt cửa lại, luôn cả cửa sổ, cô sợ nhìn
thấy Trung Hiếu, nhìn thấy đôi mắt buồn vời vợi và cái dáng đi lủi thủi đau
buồn của anh, định mệnh đã chia xa cô và anh mãi mãi rồi.
Biển im sóng quá, Trung Hiếu đi xuống biển. Ba năm anh quay lại với cù
lao, vẫn cảnh quen thuộc, vẫn những con người ngày xưa hay bợ đỡ cha
của anh, họ vẫn ân cần vui vẻ với anh, chỉ có một người, người anh yêu
nhất đời thù ghét anh. Anh không phải là người mất mát ư? Mất mẹ và
không có quyền nhìn con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.