CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 54

Trung Hiếu ôm choàng lấy Yến Linh. Hôm nay cô không vùng vẫy chống
cự, không giận dữ, dữ dằn với anh, mà cô khóc nức nở, tiếng khóc tủi hờn
buốt giá trái tim Trung Hiếu.
Anh tìm nơi cô nụ hôn mặn cả nườc mắt ...
– Yến Linh! Hãy trở về với anh đi!
Yến Linh nức nở:
– Không được đâu anh. Em là người thân duy nhất của anh Bỉnh, em đến
với anh, nằm trong vòng tay anh như thế này là em có lỗi với anh ấy.
– Vậy còn anh? Anh sẽ sống sao đây khi con anh và người anh yêu là của
người khác?
Hai người rơi vào bế tắc. Tình yêu ngăn cách, trái tim thổn thức và càng
thấy mình yêu nhau hơn. Định mệnh nào sao quá cay nghiệt.
Ầm ...
Cấnh cửa bị gió thổi đánh mạnh vào tường, đánh thức Yến Linh. Cơn mưa
ào ạt như trút nước xuống, Yến Linh vội vàng ngồi dậy. Lại mưa và gió.
Gió ầm ầm, từng cơn chớp tia lửa xanh lè ma quái. Yến Linh cố dằn cơn sợ
hãi, cô chạy qua phòng con. Gió giật cánh cửa sổ không đóng, Yến Linh
vội chạy lại đóng. Cô sững sờ nhìn ra màn mưa bên ngoài.
Dưới ánh sáng của ngọn đèn đưởng trên cao, Trung Hiếu vẫn đứng, mắt
hướng vào nhà. Sao Trung Hiếu có thể điên như vậy.
Mặc áo mưa vào, Yến Linh xách cây dù mở cửa chạy ra. Cô đưa cây dù cho
Trung Hiếu:
– Anh điên rồi hả? Mưa như thế này vẫn không về.
– Anh đã định về - Trung Hiếu nói to, anh cười và đưa tay vuốt nước mưa
trên mặt mình - sực nhớ là em sợ trời gầm, nên anh ở lại.
Yến Linh xúc động:
– Bây giờ em bớt sợ trời gầm rồi, vì nó đâu có ảnh hưởng gì đến em.
– Em đã trưởng thành và anh cũng vậy.
– Cầm dù này đi về đi anh Hiếu. Anh dầm mưa như thế này sẽ bị cảm.
Trung Hiếu mỉm cười vì được Yến Linh lo lắng cho.
– Ừ, anh sẽ về. Anh vui lắm vì em không còn sợ mưa sợ sấm nữa, em vào
nhà đi rồi anh về. À! Anh có cái này cho bé Kha, em mang vào đi. Ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.