CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 55

hôm qua anh về Sài Gòn và mua cho nó. Đừng từ chối! Không gặp con và
nhìn con, thì cho anh được có một chút gì đó lo cho con.
Yến Linh xúc động nhìn Trung Hiếu, cô đau lòng vì anh, tại sao anh phải
hành hạ mình như thế.
Trung Hiếu đặt món quà vào tay Yến Linh, anh đã gói nó cẩn thận.
– Em mang vào cho con đi. À! Ngày hôm qua anh về Sài Gòn có đi thăm
ba em. Anh nói anh có lỗi và xin lỗi ông, cũng như ông không hề giận anh,
lúc đó em và anh còn quá non trẻ. Bây giờ em sống hạnh phúc bên anh
Bỉnh, ông mừng lắm. Thôi, em vào nhà đi.
Không còn ghìm lòng được nữa, Yến Linh ôm choàng lấy Trung Hiếu:
– Anh nghĩ là em hạnh phúc sao?
Hiếu lặng người xúc động:
– Vậy em muốn anh làm sao?
– Em không biết ...
Yến Linh buông Trung Hiếu ra, cô chạy vụt vào nhà, bỏ rơi món quà của bé
Kha. Trung Hiếu cúi nhặt lên, anh do dự rồi bước theo Yến Linh. Cô đang
khóc sau cánh cửa khép hờ. Trung Hiếu ôm chặt lấy Yến Linh, mặc cho
quần áo hai người ướt đẫm những nước mưa, môi anh tìm môi cô, trong nụ
hôn dữ dội nhất.
Dữ dội của một tình yêu nghịch cảnh và sự khao khát có nhau ...
– Anh về đi anh Hiếu.
Yến Linh choàng tỉnh, cô đẩy mạnh Trung Hiếu ra, đóng chặt cửa lại.
– Em van anh, anh về đi!
Trung Hiếu đau khổ đứng yên. Anh và Yến Linh đang đứng cạnh bờ vực
thẩm, song anh không muốn dừng lại, tại sao anh không có quyền đòi lại
cái mình có?
Đã ba ngày Trung Hiếu không đến, Yến Linh ngơ ngác như người mất hồn.
Có lẽ Trung Hiếu về Sài Gòn rồi cũng nên. Anh đi để trả lại cho cô cuộc
sống bình yên, anh nào có biết sự xa cách càng khiến cô dằn vặt thương
nhớ anh, tình yêu càng cách trở thì người ta càng nhớ đến nhau.
Biển vẫn êm sóng, Yến Linh thầm gọi Bỉnh:
Anh hãy về đi, về đi cho em đừng nhớ quá khứ nữa". Mỗi chiều, bến tàu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.