CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 73

– Chó con! Sao mày lại khóc?
Thằng Kha phụng phịu:
– Ai bảo ba khóc, con phải khóc theo ba chớ.
Bỉnh ôm ghì lấy nó, anh hôn mải miết vào đôi má phính bầu bĩnh. Lát nữa
đây ba xa con rồi, lòng ba đang đau khổ lắm con biết không?
Đang đi, thằng Kha vụt kêu lên:
– Ba ơi, nhìn kìa.
– Gì?
Một vầng bảy sắc hình vòng cung hiện rõ trên bầu trời xanh lơ. Thằng Kha
nhảy nhót:
– Đẹp quá! Sao có như thế hả ba?
– Đó là cái "mống , người dân đi biển gọi là cầu vòng bảy sắc, khi nó xuất
hiện là trời sẽ rất đẹp, biển lặng sóng êm.
Thằng Kha ngây thơ:
– Ba sẽ câu được nhiều mực hả ba?
– Ừ, thật nhiều.
Giọng Bỉnh chùng xuống, nhưng anh nói để chỉ một mình anh nghe. Bây
giờ mực nhiều hay ít không quan trọng nữa, mực có thể đổi thành tiền,
những đồng tiền vô nghĩa, vì Yến Linh không cần sự bảo bọc của anh, cô
trở lại với người xưa của mình. Nghĩ đến đây lòng Bỉnh đau như muối xát
vậy. Anh mất hết rồi sau ba năm còn lại bàn tay trắng. Sao ông trời nỡ cư
xử tàn nhẫn với tôi như thế?
Biển động dữ dội ngăn trở việc lưu thông của tất cả tàu bè. Trung Hiếu và
Yến Linh dời lại chuyến đi cho đến khi bão tan. Cơn bão số một, sức gió dữ
dội cứ xoáy mạnh, tin phát đi khẩn cấp mỗi giờ.
Yến Linh đóng tất cả các cửa nhà lại, trong lúc Trung Hiếu trở về xưởng
đóng tàu thu xếp công việc. Mọi thứ được thu dọn sẵn sàng cho việc ra đi
tìm cuộc sống mới. Họ không thể ở lại vùng cù lao này khi có nhửng tiếng
xì xầm không hay, những ánh mắt không thiện cảm.
Hôm nay, thằng Kha không chơi những món đồ điện tử Trung Hiếu mua
cho nó, nó ngồi chống cằm:
– Mẹ ơi? Con nhớ ba quá. Ba làm người lớn mà nói dối, ba nói không đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.