CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 80

cho mẹ con nó khi tôi đi tù, vì những nông nổi của con gái tôi, tôi phải trả
giá đắt. Tại sao hai người lại muốn quậy cho bão dậy vậy?
Trung Hiếu kéo Yến Linh quỳ xuống chân xin ông Hồi:
– Con xin ba tha lỗi và chấp nhận cho chúng con.
Ông Hồi đứng dạt ra:
– Hai người hãy về Sài Gòn đi. Tôi có chấp nhận hay không chấp nhận thì
có thay đổi gì đâu. Tôi phải đi tìm thằng Bỉnh, nó chết tôi chết, nó sống tôi
sống.
Ông Hồi chạy ra biển. Thằng Kha gọi theo thất thanh:
– Cho con đi với, ông ngoại ơi!
Nó chạy ù theo ông Hồi. Ngoài bến bãi người đông nghịt, họ chờ những
chiếc tàu cứu nạn quay về với hy vọng người thân còn sống sót.
Tàu cập bến, mang hai thi thể vào bờ, gói kín trong bao ni-lông, da thịt
trắng bợt, thi thể biến dạng không còn nhận dạng được nữa.
Không có xác của Bỉnh. Có lẽ đã chết cũng nên. Ông Hồi quỵ xuống trên
bờ cát.
– Bỉnh ơi! Mày ở đâu? Mày ở đâu hãy về đi. Ba được tự do rồi, cho dù Yến
Linh có bạc bẽo, ba vẫn là cha của mày. Về đi con!
Biển hôm nay không còn giận dữ nữa, hiền hòa với những đợt sóng lăn tăn,
nhưng Bỉnh thì mãi mãi không về.
Ông Hồi trân trọng đặt tấm di ảnh Bỉnh, tấm ảnh duy nhất Bình chụp hôm
đầt thằng Kha đi Sở Thú, lúc ấy thằng Kha mới hai tuổi.
Ông đốt ba nén nhang cắm vào bát nhang, một chén cơm với con cá khô,
đôi đũa gác lên chén.
– Mày ăn đi Bỉnh! Nếu ba về sớm hơn, ba không cho mày đi biển. Nhưng
dù mày có chết, ba vẫn xem mày hiện diện bên ba.
Nước mắt ông Hồi nhạt nhòa. Mời Bỉnh ăn cơm và uống rượu, ông cũng ăn
một và cơm, hạt cơm vào miệng sao đắng vì thương nhớ Bỉnh.
Ông Hồi khóc nấc lên, nước mắt chan cả vào cơm.
Yến Linh đau đớn nghẹn ngào:
– Ba! Con xin ba đừng quá đau đớn.
Ông Hồi gạt nước mắt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.