CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 81

– Ba không thể lạnh lùng hay tàn nhẫn như mày được. Người ta nói làm
cha con dẫu một ngày cũng là cha con. Mất một đứa con, lòng người cha
phải đau đớn. Mày xem nhẹ tình nghĩa, nhưng ba mày không thể là kẻ xem
nhẹ tình nghĩa.
Yến Linh bật khóc:
– Con không bao giờ muốn là một con người như ba khinh ghét, nhưng mà
con yêu anh Hiếu, con không có quyền ngăn cấm anh Hiếu lo cho thằng
Kha.
Ông Hồi xua tay:
– Vậy thì con hãy đi làm theo cái mà con nghĩ đúng. Hãy đi đi! Ba khóc
hay ba cúng thằng Bỉnh là quyền của ba. Đi đi!
Yến Linh đứng tần ngần, cô không biết mình nên quyết định như thế nào,
theo Trung Hiếu về Sài Gòn bỏ cha già ư? Còn ở lại đây đối diện với lương
tâm với dư luận khắc nghiệt ở đây, cô không sống nổi. Người đời thật tàn
nhần, cô có lỗi lầm gì khi sống cho tình yêu của mình.
Ông Hồi lạnh lùng:
– Con không cần phân vân là phải bỏ ba ở đây một mình không ai lo. Cuộc
sống của người tù dạy ba rồi, phải biết tự chăm sốc cho bản thân mình. Hơn
nữa, nếu con ở đây, thằng Hiếu lui tới, mà ... ba thì nhục lắm, vì nuôi con
mà không dạy được con. Con hãy đi đi!
Yến Linh bưng mặt chạy vào buồng, cô biết đó là sự thật, định kiến khắt
khe của người dần cù lao nghèo này không ai đồng tình với việc làm của
cô, phụ bạc người chồng từng giúp đỡ mình trong hoạn nạn, cái chết của
Bỉnh càng khiến mọi người khinh ghét cô hơn. Cô cần phải đi ...
Buổi sáng, Trung Hiếu đến sớm anh đã sẵn sàng cho chuyến đi, mắt thằng
Kha đỏ hoe:
– Mẹ ơi! Con muốn ở lại với ông ngoại.
Ông Hồi xua tay đuổi:
– Hãy đi hết đi!
Thằng Kha khóc òa lên:
– Con hổng muốn đi. Con ở lại với ông ngoại, chờ ba Bỉnh về. Ba Bỉnh
hồng có chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.