CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 85

Ở đây, người ta không khe khắt hay có định kiến với cô. Cuộc sống giữa cô
và anh không bị những lời gièm siểm khinh bỉ làm áng mây mù che lấp
hạnh phúc nữa.
Trung Hiếu cọ nhẹ mũi mình vào má Yến Linh, âu yếm:
– Ở đây không có biển mà là đất liền, song anh chẳng bao giờ quên được
nét e thẹn của em khi em là của anh. Anh yêu mãi nét thẹn thùng nữ tính
của em, của cô con gái vùng cù lao nghèo. Anh yêu em mãi mãi ...
Yến Linh ngây ngất nhắm mắt lại, cô nghe hơi thở ấm nồng của anh phả
trên da thịt cô. Toàn thân cô được nhấc lên trên đôi cánh tay tình yêu của
anh và đi về căn phòng của họ.
Buổi cơm đầu tiên trong căn nhà mới, tuy thằng Kha thỉnh thoảng có nhắc
đến Bỉnh, nhưng rồi nó cũng thích ứng ngay với hoàn cảnh mới, để hiểu
chính Trung Hiếu mới là người sinh ra nó.
Nó đưa muỗng ra để múc lấy miếng thịt. Trung Hiếu bảo:
– Để ba gắp cho!
– Ba ơi! Như vậy là con có hai ba hả ba?
– Ừ. Ba nào, con cũng thương hết.
– Nhưng mà con tội nghiệp ông ngoại quá hà.
Trung Hiếu dỗ dành:
– Khi nào ông ngoại hết giận ba mẹ, chúng ta sẽ về Kiên Lương rước ông
ngoại lên nhà mình ở. Con chịu không?
– Dạ chịu.
Yến Linh mỉm cười nhìn con, hai cha con rõ ràng là giống nhau như hai
giọt nước, sao ông Trung Tín không nhận ra điều đó để cảm thông cho cô
và Trung Hiếu?
Trung Hiếu ngước lên bắt gặp Yến Linh nhìn mình, anh trêu cô:
– Có phải em ngắm xem cha con anh ai đẹp trai hơn chứ gì? Xem xem đó
em ơi, hổ phụ sinh ra hổ tử.
Thằng Kha chu môi ra hỏi gặn lại:
– Hổ phụ sinh hổ tử là gì vậy ba?
– Là hổ cha thì sinh ra hổ con.
– Vậy mẹ là hổ mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.