CẦU VỒNG TRÊN BIỂN - Trang 86

– Ừ. Chúng ta là gia đình hổ. Con hổ cha oai phong, hổ con xinh xắn và hổ
mẹ duyên dáng.
Khoái quá trước những lời ví von của cha, thằng Kha bật cười khanh
khách:
– Vậy ông ngoại là hổ gì hả ba?
– Ông ngoại hả ... gọi là lão hổ đi.
– Ha ... ha ...
Những tiếng cười giòn tan vang lên trong nhà mới ấm áp. Lúc này hình
bóng Bỉnh hoàn toàn tan đi.
Hàng trăm lần Bỉnh mê đi rồi tỉnh lại trên chùm can nhựa. Biển đã êm
sóng, không còn thét gào giận dữ, nhưng khi tỉnh dậy, Bỉnh tự hỏi mình, lẽ
nào anh chết như thế này ư?
Mười ba ngày ... Bỉnh nhớ như in, anh sống sót nhờ những chai nước ngọt
trong cái can nhựa. Nhưng nước chỉ có thể giúp Bỉnh qua cơn đói khát, chứ
không thể nào thay cơm.
Mười ba ngày rồi Bỉnh trôi trên mặt biển, cái sống và cái chết đang xen lần
nhau từng phút từng giờ, thân thể anh bắt đầu là loét vì ngâm dưới nước
quá lâu.
Nhưng những điều này vấn không làm anh vơi đi nỗi nhớ Yến Linh và
thằng Kha.
Kha ơi! Ba sức cùng lực kiệt rồi con ạ. Buổi chiều ba và con ngắm cầu
vồng trên biển, cô lẽ là buổi chiều cuối cùng của cha con mình. Ba sắp
chết, cứ tiếp đi là ba thấy con.
Xịch ... xich ...
Tiếng máy tàu nổ xa xa. Bỉnh mở choàng mắt ra, anh hồi hộp mỡ căng mắt
nhìn về hướng có tiếng máy nổ ấy và điều huyền diệu làm anh hét to lên
sung sướng. Có tàu xuất hiện. Kha ơi! Ba sắp được cứu!
Đó là chiếc tàu câu cá xuất khẩu. Tàu chạy chậm lại khi phát hiện có chùm
can nhựa trên đường đi. Bó thuyền câu nhỏ xuống, họ vớt Bỉnh lên, sững sờ
nhìn Bỉnh, gầy rộc còn xương với da, tiếng nói thều thào, người lở loét. Và
chính Bỉnh cũng không ngờ là anh còn sống. Chỉ có đôi mắt sâu hoắm của
anh mới sáng long lanh lên niềm hoan hỉ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.