CÂY BÁCH BUỒN - Trang 11

Nhưng trong cơn xung động, Elinor quyết định làm khác thế. Nàng nói:
- Dù sao có lẽ trước hết anh hãy nên đọc đi đã. Rồi chúng mình sẽ đốt đi.
Thư đó nói về cô Laura.
Roddy giương mày lên, sửng sốt:
- Về cô Laura à?
Chàng cầm lấy thư đọc, mặt lộ vẻ kinh tởm, rồi trao trả lại. Chàng nói:
- Đúng rồi. Nhất định là phải đốt đi. Người ta sao mà kỳ lạ quá!
Elinor nói:
- Anh có nghĩ đó là một đứa ở không?
- Anh cho là thế - chàng ngập ngừng nói - Nhưng cái người mà họ nói tới ở
đây là ai kia chứ?
Elinor trầm ngâm nói:
- Em nghĩ, chắc là Mary Gerrard.
Roody nhăn mặt cố nhớ lại:
- Mary Gerrard à? Nó là ai thế nhỉ?
- Nó là con gái của người ở khu nhà săn. Chắc anh còn nhớ cái con nhỏ hồi
nó còn bé chứ? Cô Laura yêu thích con bé, thường quan tâm đến nó. Cô trả
tiền cho nó học và trăm thứ bà rằn khác, nào đàn Piano, nào tiếng Pháp..
Roody nói:
- Ồ, đúng rồi, anh nhớ ra nó rồi; cái con bé gầy đét, toàn là tay với cẳng, tóc
thì vàng hoe rối bù.
Elinor gật đầu.
- Đúng nó đấy. Chắc là anh chưa hề gặp nó, từ cái dịp nghỉ hè khi ba và má
ở nước ngoài. Anh không thường xuống Hunterbury như em. Mới đây nó đi
làm công ở Đức, nhưng trước kia hồi chúng mình đều còn con nít, mình
hay lôi nó ra mà chơi nghịch.
- Bây giờ nó ra sao rồi? - Roddy hỏi.
Elinor nói:
- Nó trổ mã ra, rất xinh đẹp. Lại lịch sự nữa. Nhờ nó được giáo dục, nên
chẳng bao giờ người ta ngỡ nó là con gái của lão Gerrard.
- Nó thành ra tiểu thư rồi, phải thế không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.