CÂY BÁCH BUỒN - Trang 86

Elinor ôn tồn nói:
- Tôi hy vọng rằng thiếu tá Somewell sẽ dùng anh. Anh hãy tin cậy tôi, tôi
sẽ làm hết sức mình.
Horlick lại nói:
- Xin cám ơn cô. Tất cả chúng tôi đều đã mong sao khu nhà sẽ được gia
đình giữ lại. Xin cám ơn cô.
Elinor bước đi.
Bỗng nhiên, giống như luồng nước từ cái đập vỡ tung đổ xuống, một làn
sóng phẫn uất dữ dội lướt tràn lên nàng.

Tất cả chúng tôi đều đã mong sao khu nhà sẽ được gia đình giữ lại”.

Lẽ ra thì nàng và Roddy đã sống ở đây. Nàng và Roddy… Roddy chắc hẳn
muốn thế. Đó là điều chính nàng cũng muốn. Trước đây cả hai người lúc
nào cũng yêu thích Hunterbury. Hunterbury thân thương… Trong những
năm trước khi cha mẹ nàng chết, khi cha mẹ nàng sống ở Ấn Độ, nàng
thường đến đây trong những dịp nghỉ. Nàng đã chơi nghịch trong rừng, đi
dạo bên suối, đã ngắt hoa hương đậu buộc thành thành bó, đã ăn những trái
lý gai xanh mướt mập tròn, những trái mâm xôi ngọt ngào đỏ thắm. Về sau,
lại có những trái táo nữa. Có những nơi chốn, những hang hốc kín đáo, ở
đấy nàng thu tròn mình đọc sách hàng giờ.

Nàng đã yêu Hunterbury. Từ tận đáy lòng mình, nàng đã có cảm tưởng là
một ngày nào đó sẽ mãi mãi sống ở đây. Cô Laura đã nuôi dưỡng ý tưởng
này bằng những tiếng, những câu ngắn gọn: “Elinor ạ, rồi đây có thể là
cháu sẽ thích đốn những cây thủy tùng kia xuống. Có lẽ chúng hơi u ám
quá”. “Ở đây nên có một khu vườn có nước. Rồi đây có lẽ cháu sẽ có”.

Còn Roddy? Roddy cũng thế, cũng đã mong đợi Hunterbury là nhà của
mình. Có lẽ khu nhà này đã nằm sau tình cảm của chàng đối với nàng,
Elinor. Do đó chàng đã cảm thấy rắng họ phải cùng ở Hunterbury thế mới
là hợp, mới là đúng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.