CÂY CẦU ĐẾN XỨ SỞ THẦN TIÊN - Trang 109

dừng tay, vén mớ tóc xòa xuống mặt… thực ra cái nó cần chính là ghép não.
Nó biết tất nhiên là Leslie không đập bể đầu nó, khi nghe nó từ chối không
đu qua bờ bên kia con lạch để đến Terabithia chừng nào con nước chưa rút.
Điều duy nhất nó cần nói là: – Leslie, hôm nay tớ không muốn tới
Terabithia. – Chỉ đơn giản vậy thôi. Thật dễ nhớ như trở bàn tay.

– Leslie, hôm nay tớ không muốn tới Terabithia.

– Vì sao? Vì…Vì…

– Em gọi anh ba lần rồi đó. – May Belle bắt chước giọng nói cau có,

khó chịu của Ellie nói.

– Có việc gì?

– Có cô nào gọi điện thoại cho anh. Em phải mặc quần áo xuống gọi

cho anh đó.

Chưa từng có ai gọi điện thoại cho Jess bao giờ. Duy nhất có một lần

Leslie gọi và lần đó Brenda đã làm toáng lên là nó có người yêu gọi và cuối
cùng để đỡ phức tạp Leslie đã xuống tận nhà gặp nó mỗi khi muốn nói gì
với nó.

– Có vẻ như là cô Edmunds.

Đúng là cô Edmunds thật. – Jess phải không? – Giọng cô lanh lảnh như

dòng nước chảy trong ống nghe. – Thời tiết tệ quá phải không?

– Vâng, đúng vậy. – Jess không dám nói dài sợ cô Edmunds nhận ra cái

giọng run run của mình.

– Cô định lái xe xuống Washington để có thể tới thăm Smithsonian hay

Bảo tàng Mỹ thuật Quốc gia. Em có muốn đi cùng cô không?

Nó mừng quýnh, toát cả mồ hôi trong giá lạnh, nhưng chưa biết trả lời

sao.

– Jess, em còn đó không?

Dạ em đây. – Nó cố hít thật sâu để lấy hơi nói tiếp.

– Em có muốn đi cùng cô không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.