CÂY CẦU ĐẾN XỨ SỞ THẦN TIÊN - Trang 119

Nó nhớ ra có ai đó đã bảo nó rằng Leslie đã chết và cơn ác mộng khủng

khiếp vừa qua lại hiện lên trong đầu nó. Leslie không chết mà chính nó đã
chết trong cơn ác mộng đó. Nhưng những lời mọi người nói với nó lại lờn
vờn trong đầu như những chiếc lá đung đưa trong gió. Nó tin chắc rằng, nếu
như nó sang bên khu nhà cổ Perkins và gõ cửa vào lúc này thì chắc chắn
Leslie sẽ ra mở và hoàng tử Terrien nhất định cũng sẽ ra theo, lăng xăng
dưới chân Leslie như thể một ngôi sao ngay cạnh vầng trăng trong một đêm
đẹp trời. Cũng có thể cả ba đứa sẽ lại chạy lên đồi, qua cánh đồng tới con
suối và cả ba lại đu sang bờ bên kia để tới vương quốc Terabithia thân yêu
của chúng.

Chúng chưa bao giờ ở lại vương quốc của mình vào ban đêm, nhưng

ánh sáng trăng cũng đủ để chúng tìm thấy lâu đài của mình và Jess sẽ kể cho
Leslie nghe một ngày của mình tại Washington và sẽ xin lỗi Leslie vì đã
không nghĩ đến việc rủ nó cùng đi. Tất nhiên nếu có Leslie đi cùng, chắc
chắn một ngày của nó với cô Edmunds sẽ khác nhưng cũng sẽ rất vui, rất
hoàn hảo. Cô Edmunds và Leslie cũng rất mến nhau, nên sự có mặt của
Leslie chỉ làm cho chuyến đi thêm vui vẻ. Tớ rất lấy làm tiếc, Leslie. Nó cởi
áo khoác và giày ra rồi chui lại vào chăn. Tớ đã quá ngu, không hỏi cô
Edmunds để bạn cùng đi.

Không sao, tớ đã đến Washington cả ngàn lần rồi. Chắc chắn Leslie sẽ

nói như vậy.

Cậu đã thấy người da đỏ săn trâu bao giờ chưa?

Dù sao thì đó cũng là một thứ ở Washington mà Leslie chưa từng thấy

lần nào, và nó có thể kể cho bạn nghe về những con trâu ngã xuống vực và
bị chết như thế nào. Nó cũng rất muốn kể cho Leslie nghe sao nó quên
không hỏi cô Edmunds cho Leslie cùng đi Washington hôm nay.

Có một chuyện thật ngớ ngẩn, cậu biết không, ?

Chuyện gì? – Leslie hỏi.

Sáng hôm nay tớ đã rất sợ ra Terabithia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.