Chương 1.2
Nhỏ Thắm '' ngu'' như vậy nhưng nó chưa bị cô giáo Sa phạt bao giờ. Tôi
chẳng biết nó học hành ra sao mà lần nào cô kêu lên bảng, nó cũng trả bài làu
làu.
Ngược lại với nó, tôi học trước quên sau học sau quên trước. Không ít lần
tôi đinh ninh tôi đã thuộc lòng bài học nhưng khi đối diện với cô giáo, tôi lại
quên sạch. Lần nào bị cô giáo dò bài, tôi cũng ấp úng vài câu rồi đứng trơ
như cột nhà.
-Hôm qua trò không học bài hả, Đăng?
-Dạ, có ạ.
-Có sao trò không thuộc -Con không biết ạ.
Cô giáo tôi tên Sa. Năm nay hai mươi tám tuổi nhỏ hơn mẹ tôi hai tuổi.
Cô Sa thương họ trò ngoan và ghét học trò không ngoan. Cô liệt tôi vào hạng
'' không ngoan'' vì tôi luôn làm cô mất bình tĩnh. Cô có vẻ chán nản trước
cụm từ '' con không biết '' ưa thích của tôi.
Khi đã tiêu nốt gam kiên nhẫn cuối cùng, cô chỉ tay ra cửa:
-Trò ra sân nhặt hết rác cho cô.
Kể từ lúc đó cô Sa nghĩ ra hình phạt đó, giờ ra chơi nào tôi cũng lang
thang nhặt rác khắp sân trường. Chỉ vì ngày nào tôi cũng không thuộc bài.
Một hôm đang lui cui nhặt rác thì trời bỗng đổ mưa. Nước mưa dội lên tóc
tai tôi, tưới đẫm quần áo tôi. Tôi không hiểu sao lúc đó tôi không chạy vào
hàng hiên trú mưa như những đứa khác. Có lẽ tôi đợi cô Sa kêu tôi vào.
Nhưng tôi chờ mãi vẫn không thấy cô gọi. Có lẽ cô đã quên mất tôi đang ướt