CÂY CHUỐI NON ĐI GIÀY XANH - Trang 99

thằng Trí mò đến rình xem vợ chồng thầy ngủ. Tất nhiên tôi hoàn toàn không

hay biết trò mất dạy của hai đứa này. Chỉ đến khi thầy Vỹ kể lại, tôi mới tá

hỏa. Lần đó, Định và Trí nấp sau tấm rèm cười hí hí khiến thầy thức giấc.

Nhưng khi thầy xô cửa bước ra thì hai đứa bỏ chạy mất. Thầy không nhìn

thấy thủ phạm nhưng đôi dép bỏ lại bên cửa sổ nhà thầy là...đôi dép của tôi.

Đó là đôi dép tôi bị mất cắp trước đó một tuần. Hóa ra kẻ cắp chính là

thằng Định và rõ ràng nó đã tính toán sẵn. Nó không thường xuyên mang đôi

dép đánh cắp nên tôi không hề nghi ngờ nó.

Chỉ khi đi "gây án" thì nó mới cố tình xỏ đôi dép của tôi để lỡ có bề gì sẽ

dễ dàng giá họa. Thầy Vỹ chẳng lạ gì đôi dép của tôi vì tôi thường xuyên ghé

chơi nhà thầy. Hơn nữa, đó là đôi dép khá đặc biệt: Nó là đôi dép nhựa có

quai màu vàng nhưng một bên quai bị đứt được tôi quấn lại bằng dây kẽm.

Thầy Vỹ có lần bảo tôi:

-Sao em không mua đôi dép mới mà đi? Đi đôi dép này đau chân lắm đó

em!

Đôi dép đó, sau khi nhặt được, thầy Vỹ đem cất trong nhà, thầy không nói

gì về chuyện đó, chỉ có ánh mắt thầy nhìn tôi có vẻ là lạ. Tất nhiên là tôi vẫn

không nhận ra sự khác thường đó. Và hai hôm sau tôi vẫn thản nhiên ghé nhà

thầy đổi truyện.

Sau khi đưa sách cho tôi, thầy cúi xuống gầm giường lôi đôi dép sứt quai

chìa ra trước mặt:

-Em cầm đôi dép về đi!

Tôi cầm lấy đôi dép, mắt trố lên:

-Ủa, ở đâu thầy có đôi dép của em vậy thầy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.