CÂY DÂU TẰM - Trang 17

Tôi không thích cái lối Jimmie thường hay đề cập

đến cái chết của mình.

Cơ hội bất ngờ về chuyện gì? – Tôi vẫn mỉm cười

khi hỏi lại chàng.

Bao nhiêu tiền bạc họ kiếm được khi họ kiện tới kiện

lui em. – Jimmie cau mày đáp:

Tôi không muốn nghe nói thêm nữa nên đã xua tay

nói:

Phillip sẽ lo cho họ.
Tôi không nói gì thêm được, vì tôi đồng ý với chàng.

Dù Jimmie đã cho Atlanta và Ray nhiều bao nhiêu, họ vẫn muốn
có thêm nữa. Có lần Jimmie bất ngờ có việc phải đi xa, tôi đã
thấy Atlanta đứng ở tủ đồ của tôi đếm mấy đôi giày của tôi,
khồng hề có chút ngượng ngùng bối rối khi bị bắt gặp. Bà ta chỉ
nhìn lên tôi bảo:

Thím có ba đôi giày nhiều hơn tôi. Cái nhìn của bà ta

lúc ấy làm cho tôi hoảng sợ đến nỗi tôi quay người chạy ra khỏi
phòng ngủ của mình.

Anh có ý nói gì khi bảo anh ấy đã để lại tất cả cho

họ? Tất cả cái gì? – Tôi hỏi lại Phillip.

Tôi muốn nói là Jimmie đã lập chúc thư để lại tất cả

các cổ phần, các ngôi nhà, các bất động sản quanh thế giới, các
hãng hàng không, tất cả cho ông anh và bà chị của anh.

Vì tôi vốn rất ghét họ, cũng như ghét bất cứ ngôi nhà

nào mà Jimmie đã mua, nên tôi không sao hiểu được tại sao
chuyện này lại được xem là tệ hại đến thế. Tôi mỉm cười khẽ nói:

Cũng chỉ là gương và sắt, chẳng có gì hợp với tôi cả.
Phillip trừng mắt nhìn tôi nói:
Lillian. chuyện này nghiêm trọng, và James không

còn sống để bảo vệ chị nữa. Tôi thì lại chẳng có quyền hạn nào
để mà làm bất cứ điều gì giúp chị. Tôi không biết tại sao anh ấy
làm thế. Có Chúa Trời làm chứng, tôi đã cố nói với anh ấy về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.