CÂY DÂU TẰM - Trang 27

Anh ấy bảo tôi: Phil, anh nói đúng. Vậy tôi sẽ cho

anh ngôi nhà này, sau đó khi thời điểm đến, tôi muốn anh ký giao
nó lại cho Lil. Tôi còn muốn anh giao lại cho nàng cái này của
tôi.

Đó là lúc Phillip đưa mảnh giấy Jimmie viết cho tôi.

Đó là một phong bì được dán kín nên Phillip không đọc. Ông ta
đã giữ nó và giấy tờ của ngôi nhà nông trại ở Virginia trong tủ két
an toàn tại nhà, chờ đến ngày giao cả hai cho tôi. Sau khi đọc
xong mảnh giấy, tôi gấp lại và bỏ vào phong bì. Tôi không khóc.
Trong sáu tuần lễ qua tôi đã khóc nhiều, giờ như chẳng còn nước
mắt để khóc nữa. Tôi đưa tay định lấy giấy tờ của ngôi nhà nhưng
Phillip đã giật nó lại và nói:

Nếu tôi làm giấy tờ giao thẳng cho Lillian Manville,

sau đó đăng ký chuyển nhượng tài sản, chỉ trong vòng 24 tiếng
đồng hồ là các phóng viên, các luật sư kéo ngay đến trước ngõ
nhà. Nhưng... Ông ta cố kéo dài điều mình nói, như muốn nhử
một đứa bé. Nhưng tôi vẫn đứng yên, nhìn ông ta.

Sau cùng ông ta nói:
Đề nghị của tôi và Carol là có lẽ chị nên thay đổi tên

họ lý lịch. Chị đã sụt mất khá nhiều cân đến nỗi giờ trong chẳng
còn giống cô vợ mập bé nhỏ của James Manville nữa.

Tôi nheo mắt lại nhìn ông ta, không nói gì. Nhưng có

vẻ ông ta cũng thấy lúng túng với phần nhận xét về tôi vừa rồi.

Phillip thở một hơi dài nói tiếp:
Tuỳ chị. Nhưng tôi đã làm xong một số công việc

liên quan đến những tài liệu về lý lịch của chị. Tôi phải dùng đến
những chỗ quen biết làm ăn trước đây của Jimmie trong khi họ
vẫn còn nhớ đến anh ấy. Rất tiếc là tôi phải nói thẳng như thế,
nhưng người ta thường rất chóng quên nhau. Giờ thì chị có nhận
nó hay không là tuỳ chị.

Ông ta đưa cho tôi một tấm hộ chiếu. Tôi mở ra. Bên

trong không có ảnh, nhưng có tên “Bailey James”. Tôi đọc lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.