CÂY DÂU TẰM - Trang 29

Trong khoảng thời gian tôi hồi phục sau vụ giải

phẫu, tôi có dịp biết rõ thêm Carol. Trong quá khứ, bà ta cũng
từng đến dự những bữa tiệc Jimmie thích tổ chức, nhưng chàng
lúc nào cũng cảnh báo rằng chớ có thân mật quá với những người
làm việc cho chàng, vì vậy mà tôi chỉ tỏ ra lịch sự, không hề trao
đổi những bí mật của nhau. Tôi không chia sẻ những bí mật của
tôi với bất cứ ai ngoài Jimmie.

Cuộc phẫu thuật được thực hiện trong phòng vị bác

sĩ, và vài giờ sau, tôi được đưa về lại nhà Carol và Phillip. Đêm
đầu tiên có một y tá ở lại với tôi, nhưng đêm hôm sau thì tôi ở
một mình trong phòng và nghe Carol gõ nhẹ cửa. Khi tôi trả lời,
bà ta nhẹ gót bước đến ngồi bên mép gường tôi và hỏi:

Chị có giận không?
Không. Vị bác sĩ nọ đã làm công việc rất tốt, chẳng

có gì để giận cả, - tôi đáp, làm ra vẻ không biết ý câu hỏi bà ta.
Nhưng bà ta không dễ bị đánh lừa, chỉ nhìn chăm chú vào tôi.

Chị định hỏi là tôi có giận mình đã dành trọn 16 năm

trời cho một người đàn ông để rồi bị loại hẳn ra khỏi chúc thư của
anh ta?

Carol chỉ mỉm cười trước vẻ chua chát của câu nói

trên.

Đàn ông là thứ nhờn trơn trượt – bà ta nói, sau đó

chúng tôi cùng mỉm cười và khi tôi sờ lên chiếc mũi mới, hãy còn
đau, thì cả hai chúng tôi cười lớn. Cảm tưởng vui vẻ thành thật
đầu tiên kể từ lần cuối tôi nói chuyện với Jimmie.

Chị tính rồi sẽ mặc đồ gì? – Carol hỏi, xếp đôi chân

ngồi lên góc gường. Bà ta lớn hơn tôi khoảng 10 tuổi, tóc vàng
nhạt và rất chú trọng săn sóc đến sắc đẹp của mình.

Mặc đồ đi đâu? – Tôi hỏi, và thấy tim mình đập

mạnh. Tôi thầm cầu nguyện ai đó sẽ bảo tôi là tôi không phải ra
một toà án nào đó để nghe Atlanta và Ray tố cáo rằng tôi đã
“kiểm soát” Jimmie.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.