CÂY DÂU TẰM - Trang 413

- Những người gọi tôi sau khi Jimmie chết và bảo họ buồn rầu

như thế nào về sự mất mát của tôi? Bà định nói những người bạn
đó à?

- Trời đất! – Arleen nói, rồi kéo một hơi thuốc dài, nhìn Bailey

qua làn khói. – Cô có được cái giọng nói ấy từ lúc nào thế? Trước
kia cô thường ngồi ở một góc phòng, chẳng nói gì cả. Cô chỉ
ngóng cổ chờ James.

Bailey cầm xách tay lên nói:
- Có lẽ tôi nên đi.
- Vậy tôi sẽ bảo tên tài xế của tôi theo dõi cô, Arleen lặng lẽ

nói. Y là cựu nhân viên FBI đấy.

Bailey lại ngồi xuống nói:
- Được rồi, thế bà muốn gì?
- Thứ gì đó đã làm cho cô trông đẹp ra, và giận dữ như thế.
- Tôi không giận! – Bailey nói, rồi nhìn quanh nhà hàng ăn này

như vắng hẳn khách, hạ giọng lặng lẽ nói: - Tôi không giận. Tôi
không biết điều gì làm cho bà có ý nghĩa đó.

- Để xem nào. Cô đã lấy một người đàn ông ngủ với mọi cô gái

rồi khi chết đi chẳng để lại cho cô chút gì cả. Và giờ đây …

Một lần nữa, Bailey đưa tay cầm cái xách lên, nhưng Arleen đã

nắm chặt cổ tay nàng giữ lại:

- OK, tôi xin lỗi, - chúng ta không nói về chuyện gì cả, - Bailey

vẫn nửa đứng nửa ngồi và tay vẫn đang bị Arleen nắm chặt. –
Arleen, vậy bà muốn gì?

- Có thật là Jimmie chẳng để lại gì cho cô cả không?
- A, tôi hiểu rồi, - Bailey nói. – Bà muốn tiền.
Arleen nhún vai:
- Ai cũng có những nhu cầu.
Khi thấy Bailey không ngồi xuống lại, Arleen hạ thấp giọng

nói:

- Hãy ngồi xuống và nói chuyện với tôi. Tôi nhớ James. Tôi

hứa không nói những chuyện tầm phào nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.