- Những người gọi tôi sau khi Jimmie chết và bảo họ buồn rầu
như thế nào về sự mất mát của tôi? Bà định nói những người bạn
đó à?
- Trời đất! – Arleen nói, rồi kéo một hơi thuốc dài, nhìn Bailey
qua làn khói. – Cô có được cái giọng nói ấy từ lúc nào thế? Trước
kia cô thường ngồi ở một góc phòng, chẳng nói gì cả. Cô chỉ
ngóng cổ chờ James.
Bailey cầm xách tay lên nói:
- Có lẽ tôi nên đi.
- Vậy tôi sẽ bảo tên tài xế của tôi theo dõi cô, Arleen lặng lẽ
nói. Y là cựu nhân viên FBI đấy.
Bailey lại ngồi xuống nói:
- Được rồi, thế bà muốn gì?
- Thứ gì đó đã làm cho cô trông đẹp ra, và giận dữ như thế.
- Tôi không giận! – Bailey nói, rồi nhìn quanh nhà hàng ăn này
như vắng hẳn khách, hạ giọng lặng lẽ nói: - Tôi không giận. Tôi
không biết điều gì làm cho bà có ý nghĩa đó.
- Để xem nào. Cô đã lấy một người đàn ông ngủ với mọi cô gái
rồi khi chết đi chẳng để lại cho cô chút gì cả. Và giờ đây …
Một lần nữa, Bailey đưa tay cầm cái xách lên, nhưng Arleen đã
nắm chặt cổ tay nàng giữ lại:
- OK, tôi xin lỗi, - chúng ta không nói về chuyện gì cả, - Bailey
vẫn nửa đứng nửa ngồi và tay vẫn đang bị Arleen nắm chặt. –
Arleen, vậy bà muốn gì?
- Có thật là Jimmie chẳng để lại gì cho cô cả không?
- A, tôi hiểu rồi, - Bailey nói. – Bà muốn tiền.
Arleen nhún vai:
- Ai cũng có những nhu cầu.
Khi thấy Bailey không ngồi xuống lại, Arleen hạ thấp giọng
nói:
- Hãy ngồi xuống và nói chuyện với tôi. Tôi nhớ James. Tôi
hứa không nói những chuyện tầm phào nữa.