CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 115

Thời Việt vốn đứng tựa cửa, chỉ hơi nghiêng người là dồn Nam Kiều

vào góc tường. Mặt hai người gần trong gang tấc, anh khẽ cười hỏi:
“Nếu… Thường Kiếm Hùng muốn đánh nhau với tôi thật, em muốn tôi
thắng hay thua?”.

Lần này, Thời Việt không gọi cô là “cô Nam” nữa mà gọi là ‘em”,

thân mật một cách lạ lùng, như thể đã gạt hết tất cả ra ngoài, chỉ có cô, một
mình cô lọt vào mắt anh. Anh nghiêng người về phía trước, hơi thở của anh
vây lấy cô, Nam Kiều cảm thấy có một sức mạnh lớn khó mà chống đỡ bao
trùm quanh cô như nam châm và phép thuật, khiến cô có cánh cũng khó
thoát.

Nam Kiều tất nhiên chống lại cảm giác đó, cô lạnh lùng ngẩng lên

nhìn anh: “Anh thắng hay thua liên quan gì đến tôi?”.

Thời Việt cầm tay cô lên, đặt lên tim cô, khẽ nói: “Nói thật lòng”.

Nam Kiều lạnh nhạt quay mặt đi, không đáp.

Thời Việt khẽ nheo mắt, nhạy bén chộp lấy từng thay đổi nhỏ nhất trên

mặt cô như một con cáo. Anh thăm dò, nói đúng hơn là xác nhận điều gì
đó, ánh mắt dần trở nên tự tin. Anh nói bằng giọng khinh khỉnh: “Nói một
đằng nghĩ một nẻo”.

Anh tấn công vào đúng điểm yếu của cô, chọc đúng vào tâm can cô,

Nam Kiều khẽ run lên, anh liền cuối xuống hôn cô. Làn môi hơi lạnh của
anh khẽ chạm vào môi cô, nhẹ như chuồn chuồm điểm nước. Nam Kiều
tưởng anh sắp rời đi, không nhờ thứ ập đến lại là một nụ hôn không thể
chối từ. Anh cọ lên làn môi mỏng của cô, ép cô há miệng để anh xâm
chiếm. Khi Nam Kiều ngỡ anh sẽ tấn công mạnh bạo, anh lại chỉ khe khẽ
chạm vào đầu lưỡi cô, đôi môi cắn mút môi cô.

Nụ hôn này vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng, mùi hương thanh mát của

riêng anh xâm chiếm mọi giác quan của cô, Nam Kiều biết rõ nụ hôn này

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.