CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 116

khác hẳn với mọi nụ hôn của Châu Nhiên.

Nó mang tính chinh phục.

Hai người đều không bị mê đắm, khi Thời Việt tách ra khỏi Nam Kiều

và thả tay cô ra, cô liền tát anh. Thời Việt nắm lấy cổ tay cô giữa không
trung, ánh mắt anh lạnh lùng, đồng tử lạnh lẽo đến mức gần như trong suốt.

Thời Việt nói: “Tôi nhớ rồi, lần này là thật”.

Nam Kiều quay người đi luôn.

Thời Việt nói sau lưng cô: “Sáng ngày hai mươi tư, tôi tới đón em”.

Trong lòng Nam Kiều như có một ngọn lửa không chịu tắt, ngọn lửa

không lớn nhưng cứ âm ỉ, làm cô bồn chồn. Cô là người quen bài trừ mọi
thứ không rõ ràng, muốn khống chế mọi thứ trong tay, còn chuyện này lại
mơ hồ giống như con mèo của Schrodinger, không mở nắp hộp thì không
thể biết được nó còn sống hay đã chết, làm cho các nhà vật lý lượng tử
đứng ngồi không yên trong cơn ác mộng. Mà điều tồi tệ hơn là bây giờ cô
còn chẳng biết cái nắp hộp nằm ở đâu!

Đó là yêu sao?

Nếu đó là yêu, tại sao cô cảm thấy mọi giác quan đều xa lạ đến vậy?

Nếu đó là yêu, tại sao cô lại như thể chưa từng yêu bao giờ?

Đây là một đề bài quá cảm tính, thiếu phương pháp luận khoa học để

tìm kiếm câu trả lời. Nam Kiều không bao giờ băn khoăn với câu hỏi kiểu
“to be or not to be” như vậy, thế mà tối đó cô lại trằn trọc mãi không ngủ
được, đành phải bắt taxi tới ngủ ở nhà Âu Dương Ỷ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.