CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 147

Nam Kiều nhìn bầu trời Hoài Nhu xanh ngắt, rộng mênh mang không

có giới hạn, bình thản nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ đi. Biên giới quốc gia
không hề quan trọng với em”

Thường Kiếm Hùng thầm nói trong lòng, không quan trọng với em

nhưng rất quan trọng với anh. Anh ta cười khổ, anh ta đang nói chuyện tình
cảm, Nam Kiều lại chỉ nói về chuyện này. Nếu là một cô gái bình thường,
có lẽ anh sẽ cảm thấy cô ấy đang né tránh, nhưng Nam Kiều thì không, cô
là người thiếu lãng mạn nhất trên đời.

Nhưng anh ta có thể đợi, anh ta đã đợi mười năm rồi, còn bận tâm

chuyện tiếp tục đợi sao? Mọi con sóng đều sẽ rút đi, rồi một ngày, Nam
Kiều sẽ nhận ra anh ta mới là hòn đá tảng trung thành và kiên định nhất.

Mọi người tắm rửa ở câu lạc bộ “Chim Ưng”, thay đồ xong liền vui vẻ

ăn một bữa ăn của quân đội rồi mới lên xe về nhà.

Lúc ăn cơm, Thường Kiếm Hùng chuốc rượu Thời Việt, Thời Việt

không từ chối cốc nào. Anh biết Thường Kiếm Hùng muốn làm gì, hai
người uống rượu ngang ngửa nhau, chẳng qua Thường Kiếm Hùng không
muốn cho anh lái xe về, bắt buộc phải có người lái thay, như thế dù Nam
Kiều ngồi xe anh, hai người họ cũng đừng hòng ở riêng được.

Thời Việt mỉm cười đối ẩm với Thường Kiếm Hùng. Lúc cầm cốc

rượu đi ngang qua nhau, anh khẽ nói: “Có ích gì chứ? Ngày tháng còn dài”.

Trong lòng Thường Kiếm Hùng đã tính trước, đôi mày sắc giãn ra, hai

mắt nhìn thẳng phía trước: “Ngày tháng còn dài, tao khuyên mày nên biết
mình biết người, nếu không kết cục của mày sẽ rất khó coi”

Thời Việt ưỡn ngực đứng thẳng người, đôi mắt vừa cứng rắn vừa lạnh

lùng, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.