CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 148

Thời Việt vẫn đưa Nam Kiều về dưới lầu. Ngọn đèn trước cửa đơn

nguyên rải một lớp ánh sáng vàng ấm áp lên mặt đất, cây cối hai bên đường
đổ bóng thưa thớt.

Nam Kiều ngẩng lên nói: “Tôi lên đây”.

Thời Việt gật đầu nhưng đứng yên. Anh nhìn cô, đôi mắt đen thăm

thẳm, ánh nhìn vừa dịu dàng vừa có ý dò hỏi.

Nam Kiều tránh ánh mắt anh, nhìn cái cổ áo sơ mi trắng tinh của anh,

trên đó hình như còn vương mùi rượu nồng nàn. Lúc ngồi xe cô lại ngủ
quên, khi anh mở cửa xe cho cô, mũi cô vô tình cọ qua cổ áo anh.

Tim cô đập mạnh, tay anh vươn tới dứt khoát đan vào tay cô, ngón út

lướt qua cạnh bàn tay cô, khẽ khàng cọ cọ vào chỗ đeo nhẫn. Nơi da thịt
chạm nhau rất nóng, bốc cháy như rượu trong dạ dày. Tim Nam Kiều khẽ
run lên, “Anh…”

Cô tưởng anh lại muốn hôn cô, nhưng môi anh chỉ khẽ chạm vào trán

cô, anh vuốt mái tóc cô rồi lùi lại. Tiếng cười của anh trầm ấm, dường như
còn có chút gì đó trong sáng đến khó tin: “Ngủ ngon”.

Nam Kiều lạnh lùng nhìn anh. Đã hơn một giờ sáng, ngoài mấy tiếng

gọi đực của mèo hoang, tiểu khu im lặng như tờ, không một bóng người
qua lại.

Thời Việt nói đùa: “Em chưa lên đi à? Còn không lên tôi sẽ …”.

Nam Kiều đột nhiên giơ tay nắm lấy cằm anh.

Thời Việt: …”

Sau đó, cô hơi kiễng chân hôn lên môi anh, sự lạnh lùng mang theo cả

ham muốn xác thịt. Nam Kiều không nhắm mắt, hai mắt mở to nhìn Thời

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.