CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 159

món canh, một món hấp. Nam Kiều thấy món nào cũng có thịt, có rau đúng
mùa, sạch sẽ thanh mát, không phải món ăn nhiều dầu mỡ nhiều thịt cá của
miền Bắc. Cô nhớ hồi bé còn ở tỉnh H, cô cũng thường ăn những món này.
Sau này tới miền Bắc, đồ ăn không tinh tế như thế nữa, đồ ăn trong quân
đội hầu hết đều chém to kho mặn. Sau đó nữa, cô ăn đồ Tây là nhiều, một
là đơn giản, hai là ít dầu ít muối, tốt cho sức khỏe.

Cuối cùng, Thời Việt mở lồng hấp, lấy một cái quạt nhỏ quạt bớt hơi

nóng nghi ngút đi, trong lồng là món gì đó xanh xanh tròn tròn như màn
thầu.

Nam Kiều chưa từng nhìn thấy món ăn này, tò mò hỏi: “Đây là cái

gì?”

Thời Việt liếc cô một cái, đáp: “Có nói em cũng không nhớ”.

Nam Kiều: “…”

Thời Việt nói: “Em chỉ cần ăn là được rồi”. Anh cầm đũa gắp một

miếng, hứng vào cái bát con, thổi cho nguội bớt rồi đút cho Nam Kiều. Anh
đứng ngược sáng, đôi mắt vừa đen vừa sâu, bóng đen dưới đôi môi trông
càng nổi rõ.

Do giáo dục gia đình, từ lúc hai tuổi biết cầm đũa, Nam Kiều đã không

được đút ăn nữa, cha mẹ dạy cô rằng ngoài nói chuyện, há miệng trước mặt
người khác là việc rất bất nhã, dù là ăn cơm cũng phải ngậm miệng vào
nhai.

Nhưng lúc này cô bất giác há miệng, cắn cục tròn tròn màu xanh đó

một miếng. Vừa thơm vừa dẻo, mềm mịn ngọt ngào, nhân bên trong lại có
cảm giác rất tươi, vừa miệng chết đi được.

Cô không kìm được cắn thêm miếng nữa. Thời Việt nhìn cô ăn, đôi

mắt tuy vẫn cứng cỏi sắc bén nhưng ánh mắt lại có chút yêu chiều. Anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.