CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 160

cười nói: “Ăn từ từ thôi, món này làm bằng gạo nếp, nhai kỹ mới dễ tiêu”.

Anh không cho Nam Kiều ăn nữa, đút nửa miếng còn lại vào miệng

mình.

Nam Kiều: “…”

Không ngờ anh lại ăn đồ thừa của cô.

Tuy họ đã hôn nhau không chỉ một lần, Nam Kiều cũng hoàn toàn

không phải người bảo thủ, nhưng anh ăn một cách thản nhiên như thế vẫn
khiến người quen giữ khoảng cách như Nam Kiều bị sốc, cô thấy như thể
một phần cơ thể mình bị anh ăn mất vậy.

Mãi một lúc sau cô mới bình tĩnh lại, Thời Việt đã mang hết đồ ăn ra

phòng ăn rồi.

“Mới ăn nửa miếng ánh đã mất cả hồn rồi sao?”

Thời Việt đơm cơm, hờ hững hỏi. Tất nhiên Nam Kiều không thừa

nhận lý do mình mất hồn, tiếp lời anh: “Anh làm đấy à?”.

Thời Việt nói: “Mẹ tôi làm”.

Thời Việt nói: “Mỗi tháng tôi về nhà một lần, món này mới vừa mang

lên. Món này ăn sau tiết Thanh Minh là ngon nhất, bây giờ thì hơi muộn
rồi, nhưng vẫn ngon”.

Nam Kiều hỏi: “Bác ấy ở một mình à?”.

Thời Việt khẽ nhướn mày, khước mắt nhìn Nam Kiều và nói: “Mẹ

không thích Bắc Kinh, ở nhà có mấy mẫu ruộng, bà thích ở nhà làm ruộng
hơn”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.