CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 161

Đợt trước, Nam Kiều tới nhà anh lấy máy bay, cô nói “trên giang hồ”

là anh biết cô đã biết chuyện xảy ra với anh sau khi rời quân đội. Không có
ai là không coi trọng danh tiếng của mình, anh cũng thế, cho dù đã thân bại
danh liệt.

Trong đời một người, nỗi đau khổ lớn nhất là giương mắt nhìn mình

đánh hỏng một ván bài đẹp mà lại lực bất tòng tâm. Khi đó có bao nhiêu
người chửi anh hèn? Anh đã quên rồi, sau đó cũng không bận tâm nữa.

Anh là người đã quen nhìn sắc mặt người khác, Nam Kiều lần đầu gặp

đã có hứng thú với anh, anh có thể không nhận ra sao? Thế nhưng ngày đó
đối diện Nam Kiều, anh đột nhiên rất muốn biết, khi đã rõ quá khứ của anh,
người con gái này có còn yêu anh không. Giống như bây giờ, anh rất muốn
biết một cô gái có thân thế tốt như thế, sau khi hiểu được xuất thân hèn kém
của anh sẽ nhìn anh thế nào.

Cuộc đời này đều là mặt đầy bụi, tóc pha sương, làm gì có thể giới cổ

tích lung linh tươi sáng chứ.

Thế nhưng Nam Kiều lại hỏi: “Nhà anh nhất định rất đẹp”.

“Tại sao?”. Thời Việt hỏi.

“VÌ anh rất ‘đẹp’”. Nam Kiều nói.

Thời Việt hơi sững lại, sau đó khẽ cười.

Nhân lúc hai tay cô cầm hai bát cơm đi ra cửa, anh ôm lấy eo cô từ

phía sau, hôn lên cổ cô.

Những món Thời Việt nấu đều là những món ăn chuẩn vị Giang Tây.

Có thể vì tỉnh H nằm giáo Giang Tây, Nam Kiều và Trịnh Hạo đều mang
dòng máu người tỉnh H nên thấy đồ ăn Giang Tây rất hợp khẩu vị. Nhất là
Trịnh Hạo, từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, hiếm khi được ăn món ăn phương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.