CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 164

Khu công viên Triều Dương ở rìa ngoài vành đai Đông Tây tuy cũng

có mật độ dân cư cao, nhưng dù sao cũng không phồn hoa náo nhiệt bằng
khu vực trung tâm trong vành đai ba, ánh đèn thưa thớt hơn nhiều. Trịnh
Hạo định cho Phoenix bay ra khỏi tầm mắt mấy lần mà không được, vì trên
màn hình hiểu thị tầm nhìn quá kém, thằng bé có vẻ khá thất vọng.

Trịnh Hạo xin Nam Kiều: “Dì ơi, chúng ta vào khu vành đai ba bay

được không?”.

Nam Kiều nói: “Không được, có luật hạn chế bay”.

Trịnh Hạo bỉu môi: “Muộn thế này rồi ai mà biết được chứ?”

Nam Kiều nghiêm khắc nhìn nó, cảnh cáo: “Không được! Trong nội

thành không được phép bay cao quá một trăm mét, phần mềm hệ thống bay
đã đặt giới hạn rồi, cháu muốn bay cao cũng không được”.

Bắc Kinh là trung tâm chính trị, cũng là thành phố có mật độ dân cư

đông đúc, Nam Kiều rất rõ lạm dụng loại máy bay này sẽ mang lại hậu quả
gì, đây cũng chính là một trong số những lý do khiến cha cô phản đối cô
làm dự án này, cho nên cô đã tốn không ít thời gian để thiết kế phần mềm.

Trịnh Hạo ỉu xìu: “Có mỗi một trăm mét, chẳng đã chút nào”.

Thời Việt thong dong dắt ba con chó dạo phía sau hỏi: “Máy bay này

có tải trọng được không?”

Nam Kiều gật đầu: “Có thể tháo rời máy quay”.

Thời Việt nói: “Thế nghĩa là có thể gắn lên đó một máy quay GP?”.

Đột nhiên mắt Trịnh Hạo sáng lên: “Chú Thời, chú có máy quay GP

ạ?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.