CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 166

này lắm, hay cực dì ạ. Ba mẹ nhất quyết không chịu mua cho cháu”.

Thời Việt nói: “Ở trong thành phố bay chẳng có gì hay ho để quay cả,

chỉ có dùng để xem chó của chú nhảy Parkour”.

Trịnh Hạo: “…”.

Trong đầu Trịnh Hạo bây giờ chỉ toàn là máy quay GP, không thèm

đôi co với anh rốt cuộc chó nhảy tường có được coi là Parkour không nữa,
thằng bé gãi đầu: “Trong thành phố…”, hai mắt nó phát sáng, “Nghĩ ra rồi,
cháu nhớ ở anh có một video dùng máy quay GP để quay một người chạy
đua với tàu điện ngầm, ngầu cực!”.

Thời Việt vô thức đưa thay lấy thuốc lá trong túi, bị Nam Kiều đánh

một cái, khẽ nói vào tai anh: “Đừng hút thuốc trước mặt trẻ con”.

Thời Việt nhìn cô, cười cười, sờ cẳm bảo Trịnh Hạo: “Có muốn chơi

một vố ra trò không?”

Đường Trường An kéo dài từ cửa Phục Hưng đến cửa Kiến Quốc, ở

mỗi đầu có một cái cửa hình vòm lấp lánh đèn màu, làm nổi bật sự hùng vĩ
và khí thế của con đường nổi tiếng bậc nhất Trung Quốc. Suốt dọc đường là
lan can màu vàng với đèn màu nhấp nháy, những dòng xe cộ chạy suốt
ngày đêm không nghỉ, vạch ra một trục gần như thẳng tắp xuyên từ đông
sang tây giữa thành phố quy hoạch vô cùng nghiêm cẩn này. Và ở bên dưới
đường Trường An chính là tuyến đường tàu điện ngầm có lịch sử lâu đời
nhất Trung Quốc – tuyến đường tàu điện số Một, vận hành từ ngày 1 tháng
10 năm 1969 đến nay.

Hơn mười một giờ tối.

Bên ngoài bến tàu điện ngầm cửa Kiến Quốc số Một.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.