CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 168

Thời Việt và Nam Kiều sắp xuống bến tàu, Trịnh Hạo cầm máy bay và

điều khiển từ xa, vẫn hơi không yên tâm: “Chú Thời, chú chắc chắn là làm
được thật chứ? Tàu điện ngầm trên đường sắt số Một có tốc độ lớn nhất là
bảy mươi cây số trên giờ, chú muốn chạy nhanh hơn nó thì khó lắm! Từ
cửa Kiến Quốc đến Vĩnh An Lý rồi đến trung tâm thương mại quốc tế, hai
bến cách nhau hai cây số đấy!”.

Nam Kiều nói: “Tốc độ tàu điện ngầm thường không đến bảy mươi

cây số, hơn nữa lúc ra vào bến còn giảm tốc độ, ở giữa có một trạm dừng,
tính trung bình ra thì tốc độ của con người vẫn có thể đuổi kịp”. Cô nhìn
Thời Việt, “Phải xem xem anh ta ra vào bến tàu có đủ nhanh không, có giữ
được thể lực trong quá trình chạy không”.

Thời Việt nheo mắt nhìn cô có vẻ nguy hiểm.

Chỉ được cái đẹp mã? Có giữ được thể lực không? Cô cảm thấy ánh

mắt Thời Việt đang nói với cô như vậy. Cô nhìn đi chỗ khác, coi như không
thấy.

Ngoài một chiếc máy quay GP gắn trên thân máy bay, Thời Việt còn

đeo một chiếc trên người nhằm ghi lại hành động dưới lòng đất, khi máy
bay không thể theo dõi được.

Chuyến tàu cuối cùng vào bến, Nam Kiều lên toa số Bảy, cô đập tay

với Thời Việt, cuộc chạy đua ban đêm điên cuồng sắp bắt đầu.

Thời Việt xoay người lấy đà, thân thể căng như dây đàn, mũi chân hạ

xuống thấp nhân sau đó lao đi như báo vồ mồi! Sức mạnh bộc phát đáng sợ
đó khiến Nam Kiều chợt nhận ra lần chạy điên cuồng trong bão đỗ đêm đó,
xem ra Thời Việt đã hoàn toàn châm chước cho tốc độ của cô.

Tàu điện ngầm rời bến, Thời Việt lao lên mặt đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.