CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 272

nhiên nảy sinh ham muốn làm một việc gì đó độc địa.

Thạch Lịch đi tới, tay cầm máy ảnh, dưới cánh tay kẹp hai chai nước

mới. Nụ cười trên mặt vừa ôn hòa vừa điềm tĩnh, anh thân mật gọi : “Tiểu
Kiều!”.

Nam Kiều không nhìn Thời Việt nữa, cô lạnh lùng quay người, cầm

hai chai nước của Thạch Lịch. Thạch Lịch xoa xoa đầu Nam Kiều, tự nhiên
kéo cô lại gần, phấn phởi cho cô xem bức ảnh mình vừa chụp: “Bộ dạng
tìm anh của em lúc nãy quá thú vị… anh không kìm được trốn vào một chỗ
chụp thêm mấy bức”.

Nam Kiều nhìn thấy Thời Việt trong tấm ảnh. Bố cục ảnh của Thạch

Lịch vô cùng chuyên nghiệp, được chụp từ một góc xiên đối diện, tiêu cự
tập trung trên người Thời Việt, bóng lưng màu trắng ngưng đọng của cô và
máu tóc đen nhánh ở phía dưới bên phải bức ảnh, đám đông xung quanh vì
di chuyển nên nhòe đi thành những bóng người màu trắng hoặc đa sắc,
mang lại cảm giác chuyển động không lời.

Còn Thời Việt xuất hiện rõ nét ở góc bên trái bức ảnh, bộ quần áo đen

trắng trở nên vô cùng nổi bật giữa đám bột màu rải xuống như mưa, trông
như một thân cây lớn lạnh lùng cô độc, không chút ăn nhập với cảnh trí
xung quanh.

Thạch Lịch chỉ vào anh, hỏi: “Em quen anh ta à?”.

Nam Kiều siết chặt ngón tay, lạnh nhạt đáp: “Không quen”.

Thạch Lịch cười cười: “ Người này thật là đặc biệt”.

Nam Kiều khoác tay anh, nói: “Chúng ta đi đi, ở đây đông người quá”.

Thạch Lịch nói: “Đông người mới có không khí chứ”. Anh nhìn

gương mặt lem bột màu của cô, cười cười: “Thế này mới đúng chứ, chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.